Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 690: Hỗ Hữu Cố Kỵ

Chương trước: Chương 689: Linh Áp Giao Phong



Mặc dù nghi hoặc nhưng Hồng Lăng là tu sĩ cổ tu, tâm cơ rất thâm trầm, ngoài mặt không để lộ ra mà còn khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:

“Ha ha, không gặp có mấy năm, không ngờ tu vi của Lâm đạo hữu đã tiến đến trình độ này, thật sự đáng mừng”

“Tiên tử khách khí rồi, tại hạ tư chất ngu muội, chẳng qua chỉ gặp cơ may mà thôi” Lâm Hiên chắp tay, mặt đầy tự tin và vui vẻ. Nếu không biết đôi bên có ân oán, thì cảnh này sẽ giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.

“Cơ duyên?” Cách nói này, Hồng Lăng hiển nhiên không lưu tâm, do dự một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hiên, nói ra từng chữ một:

“Chẳng qua ta thấy cảnh giới tu vi của đạo hữu hơi đặc biệt, giống như chưa chính thức ngưng kết Nguyên Anh”

Khá lắm.

Lâm Hiên không khỏi cảm thấy khâm phục.

Đối phương không hề nói vòng vo, mà nói thẳng vào trọng tâm, hỏi quá rõ ràng.

Chính là đã đánh trúng điểm mình đang cố giấu.

Bề ngoài không biểu hiện gì nhưng Lâm Hiên đang suy nghĩ cực nhanh. Khí thế lúc này tuyệt đối không thể thua, nếu không vừa yếu thế rất có thể làm đối phương nghĩ hơn hẳn mình.

Không phải nước cuối cùng, Lâm Hiên cũng không muốn ra tay vữa nữ tử này.

Mục đích không nhất định đã thua, nhưng khả năng thắng gần như không có. Quan trọng là ai thắng ai thua, mình cũng không có tốt gì mà.

Tính toán thiệt hơn, Lâm Hiên cười cười nói: “Ánh mắt của tiên tử như sao, Lâm mỗ quả thật không phải Niếp Tiểu Thiến Nguyên Anh kỳ”

“Vậy ngươi....” mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, nhưng đối phương thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Hồng Lăng tiên tử e ngại.

Nàng có thể nhìn ra đối phương rất tự tin.

“Không giấu gì tiên tử, công pháp tại hạ tu luyện đúng là có chút đặc biệt. Ừ.... có thể hình dung như sau, hôm nay mặc dù chưa thành công ngưng kết Nguyên Anh, nhưng tin rằng thần thông của ta cũng không kém gì người tu tiên Nguyên Anh sơ kỳ bình thường” Từ khi bước vào tiên đạo đến nay, Lâm Hiên hiếm khi nào “nói thật” với kẻ địch như vậy. Đương nhiên miêu tả rất mơ hồ, như vậy càng làm cho đối phương e ngại.

Hồng Lăng cũng rất giảo hoạt, cũng không phải không nghĩ Lâm Hiên nói quá để hù dọa mình, nhưng dù như thế nào cũng cảm thấy hắn rất tự tin, không hề sợ hãi.

Thầm nói trong lòng, nhưng nàng lại khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Ồ, ta thực sự có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ Hồng Lăng quá kém cỏi không biết gì sao. Sao ta chưa bao giờ nghe nói tu sĩ Kết Đan kỳ có thể chống lại được lão quái vật Nguyên Anh kỳ”

Nữ tử này rốt cuộc chưa từ bỏ ý định, không nhịn được cham chọc một câu. Nếu đối phương nói dối, kiểu gì cũng lộ sơ hở.

“Ồ, tiên tử không tin, chẳng lẽ muốn động thủ thử tại hạ một phen sao?”

Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào hai mắt Hồng Lăng, không hề yếu thế.

“Đạo hữu nói đùa rồi, ta hẹn ngươi ra đây gặp mặt chính là có một việc muốn bàn bạc, chứ không phải muốn trở mặt với đạo hữu”

Hồng Lăng có chút do dự, không biết vì sao nàng cảm thấy một khí tức cổ quái trên gn]ời Lâm Hiên.

Ừ... nói như thế nào nhỉ, không dễ chọc vào, uy hiếp cho mình còn hơn cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Vì vậy thử tính toán nếu hai bên ra tay, mình chiến thắng không khó, nhưng muốn lưu lại hoặc giết đúng là không thể.

“Đã như vậy, mời tiên tử phân phó, nếu như tại hạ có thể làm được, tuyệt đối không chối từ” Lâm Hiên khoát tay nói.

“Ừ, đạo hữu hiểu lý lẽ như vậy là tốt nhất. Hồng Lăng cũng hy vọng hóa can qua thành ngọc thạch, làm bằng hữu”

Hồng Lăng hòa hoãn hơn, môi anh đào hé mở nói: “Như vậy lai lịch của ta, đạo hữu cũng biết rõ”

“Không sai, tiên tử là cổ tu của Ngọc Huyền Tông, gặp cơ duyên nên sống hàng trăm vạn năm”

Nghe xong câu này, Hồng Lăng tiên tử không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Mình chính là Nguyên Anh bị đóng băng, tri giác không còn, rơi vào trạng thái đó, sao có thể nói là sống được. Đương nhiên chi tiết này nàng cũng không cần phải nói với Lâm Hiên.

“Ngươi biết như vậy là được rồi. Đạo hữu từng vào Tàng Bảo Các phái ta. Ừ, không phải ta tìm ngươi để đòi gì đó. Chẳng qua lệnh phù chưởng môn phái ta, xin đạo hữu trả lại cho ta?”

“Lệnh phù chưởng môn?” Lâm Hiên lộ ra vẻ khó hiểu.

“Không sai, chính là một miếng ngọc bội, một mặt khắc chim, thú, trùng, cá, một mặt khắc chữ cổ”

Hồng Lăng tiên tử ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng Lâm Hiên là kẻ gian xảo, vẫn có thể bắt được một tia kích động trong mắt nàng.

Đó tuyệt đối không phải lệnh phù chưởng môn bình thường. Nếu không Ngọc Huyền Tông bị hủy diệt từ lâu, đối phương cần gì phải phí tâm cơ, muốn cướp lại thứ đó từ trong tay mình chứ?

Lâm Hiên phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ đến điểm này.

Nếu đã là như vậy, Lâm Hiên đương nhiên không thể nào giao ra.

“Tiên tử, thứ mà ngươi nói, tại hạ chưa từng thấy bao giờ” Lâm Hiên ra vẻ khó hiểu.

Hồng Lăng nhíu mày nói: “Lâm đạo hữu, ngươi vừa nói lời dễ nghe xong, bây giờ lại phủ nhận, nghĩ bổn tiên tử dễ lừa sao?”

“Tiên tử nói như vậy là không đúng rồi. Tại hạ thật sự chưa từng gặp qua, lừa ngươi làm gì. Huống chi ngươi sao lại biết trong tay tại hạ nhất định có lệnh phù chưởng môn nhân mà ngươi muốn?”

Lâm Hiên ra vẻ vô tội giống như mình bị oan ức lắm vậy.

“Ta....” Hồng Lăng há cái miệng nhỏ nhắn, muốn nói chứng chứ, nàng thực sự không có. Chẳng qua vật đó tám chín phần mười là ở trong tay tiểu tử này.

Vốn tưởng rằng dựa vào tu vi của mình, đối phương chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.

Ai ngờ mấy năm không gặp, cảnh giới của đối phương đã khác hẳn trước đây.

Mà tu tiên giới nói chính là thực lực.

Khi không nắm chắc khống chế được đối phương, chuyện này hiển nhiên không dễ làm.

Đương nhiên nàng cũng không thể bỏ qua bảo bối đó.

“Lâm đạo hữu, người ngay không nói láo, lệnh phù chưởng môn nhân của phái ta, ta khuyên ngươi trả lại cho ta. Đó cũng không phải bảo vật gì tốt lắm, đối với Hồng Lăng mà nói, đó là vật của cố nhân, cho nên bắt buộc phải tìm về. Các hạ nếu cảm thấy bị thiệt, ta có thể bù đắp cho đạo hữu”

Hồng Lăng nói đầy thành ý.

Đáng tiếc Lâm Hiên không nghe vào.

Chỉ là vật của cố nhân nên không thể không lấy lại?

Nghĩ mình là một tên kém cỏi mới ra đời sao?

Mặc dù đến lúc này Lâm Hiên cũng không biết miếng ngọc bội đó rốt cuộc có tác dụng gì. Nhưng hắn có thể khẳng định đây không phải vật bình thường.

Vì sao, vì miếng lệnh phù chưởng môn này giống hệt miếng ngọc bội mà mình lấy được, thậm chí ngay cả hoa văn và đồ án cũng giống nhau. Chỉ riếng điểm này đã làm người ta nghi hoặc.

Mặc dù Lâm Hiên đã nghiên cứu nhiều lần cũng không có kết quả gì. Nhưng hắn cũng sẽ không ngu ngốc mà giao ra.

Huống chi Hồng Lăng tiên tử có cái thái độ này, càng khẳng định suy đoán của Lâm Hiên.

Đáng tiếc với tu vi của hắn hôm nay còn không thể đánh thắng nữ tử xinh đẹp này. Nếu không Lâm Hiên không ngại ép nàng chính miệng nói ra.

Hoặc là dùng phương pháp Sưu Hồn thuật tìm bí mật của ngọc bội.

Loading...

Xem tiếp: Chương 691: Phiên Kiểm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hoàng Hôn Cuối Trời

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 26


Hư Vô Ảnh

Thể loại: Huyền Huyễn, Xuyên Không

Số chương: 16


Áp Chót Bảng Giang Hồ

Thể loại: Trinh thám, Kiếm Hiệp

Số chương: 27



Cô Gái Trong Trang Sách

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 39