Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 685: Hồng Y Nữ Tử

Chương trước: Chương 684: Đan Thánh Đào Đại Sơ



“Các hạ chính là Lâm Hiên sư huynh sao?” nữ tử này quay đầu lại nhìn một cái nhưng đã mở miệng nói trước, trong mắt mơ hồ mang theo một tia kích động.

“Không sai, sư muội có phải họ Lôi?”

“Ha ha, sư huynh nhìn giỏi thật, thoáng cái đã nhận ra lai lịch của tiểu muội” nữ tử chỉnh lại quần áo, đột nhiên quỳ xuống lạy.

“Không thể, sư muội làm gì vậy?” Lâm Hiên ngẩn ra, vội vàng phất tay áo một cái, một cỗ lực lượng vô hình nâng cơ thể mềm mại của thiếu nữ lên, không thể nhận lễ của nàng.

“Sư huynh đừng từ chối. Tiểu muội có thể có tu vi như ngày hôm nay, toàn bộ là do sư huynh ban tặng?”

“Sao lại nói như vậy?” mặc dù trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ nguyên nhân, nhưng vẫn ra vẻ ngây ngô.

“Sư huynh sao lại đã quên, năm đó nếu không phải huynh luyện chế thành công Tam Dương đoán phách đan, tiểu muội làm sao có cơ hội bước lên con đường tu tiên. Đại ân đại đức của sư huynh với Âm Nhi, không khác gì phụ mẫu” thiếu nữ cảm kích nói.

Thân phận của thiếu nữ này đã rõ.

Lôi Âm Nhi.

Chính là thiếu nữ trời sinh thiếu một phách, nhưng lại có Thánh Linh căn.

Nhưng sau khi dựa vào đan dược thượng cổ bù đắp thiếu hụt, nàng rốt cuộc bước trên tiên đạo, mà tốc độ tu hành cũng nhanh làm người ta trợn mắt há mồm.

Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi đã trúc cơ thành công.

Tốc độ này có thể nói là đứng hàng đầu trong số những thiên tài có Thánh Linh căn.

Một phần là do nỗ lực của bản thân nàng, một phần khác là có danh sư chỉ dạy.

Dù sao tư chất có hơn nữa, thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể thu đệ tử là Linh Động kỳ.

Nhưng Cổ Trường Phong thi thoảng ngẫu nhiên chỉ điểm vài câu, đối với thiếu nữ này đã là quá tốt. Được đối xử như vậy đã làm các tu sĩ khác đỏ mắt.

Có thể thuận lợi tu hành, thiếu nữ rất cảm kích Lâm Hiên đã giúp đỡ mình.

Chẳng qua nàng thường xuyên bế quan nên không có cơ hội đi cảm ơn mà thôi.

Lúc này được gặp Lâm Hiên, khó trách tại sao nàng lại như vậy.

“Ha ha, sư muội không cần như vậy. Lúc trước luyện chế Tam Dương đoán phách đan là theo lệnh của sư phụ. Nếu không ta sao có thể trở thành đệ tử của Liệt Dương môn” Lâm Hiên nhếch miệng cười, giọng nói lạnh nhạt, không hề có ý kể công.

“Dù nói như thế nào, sư huynh vẫn có ơn với Âm Nhi, tiểu muội luôn ghi nhớ trong lòng” Cô gái chân thành nói, không hề có vẻ giả vờ.

Lâm Hiên trong lòng vừa động, từ khi bước vào tiên đạo đến nay, có thể sống sót ở thế giới tàn khốc này, Lâm Hiên đã sớm quen tính kế, đấu đá, gặp người tu tiên phần lớn đều là kẻ miệng phật, tâm xà.

Rất ít người chân thành như Lôi cô nương này.

Chẳng qua cũng không có gì lạ, thiếu nữ này chưa bao giờ ra ngoài lịch lãm. Ở trong Hỏa Vân Phong cong có một sư phụ Nguyên Anh kỳ, lại có tổ tiên là Kết Đan kỳ.

Có hai lão quái vật làm chỗ dựa, đồng môn nịnh nọt còn không kịp, ai dám trêu chọc. Địa vị của nàng như công chúc.

Nghĩ lại mình lúc đầu khi tu hành đã chịu đựng đủ mọi xem thường, Lâm Hiên thầm thở dài một tiếng, xem ra mỗi người có số mạng của mình.

Nhưng dù như thế nào, nói chuyện với Lôi Âm Nhi coi như khá thoải mái.

Hai người trao đổi một chút tâm đắc khi tu luyện và vài chuyện khác.

“Sư huynh, nghe nói trước kia huynh là tán tu, nhất định có nhiều kiến thức, đi qua nhiều nơi?” Lôi Âm Nhi nói đến đây, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ. Các thiếu nữ luôn ham chơi. Người tu tiên Trúc Cơ kỳ khác bình thường đều có một chút việc vặt để làm. Nhưng do nàng có tư chất quát tốt, lại bị bắt ở trong động phủ tu hành, mười năm rồi mà vẫn chưa ra khỏi Hỏa Vân Phong một bước.

Bình thường khi nghe các sư huynh, sư tỷ nói về chuyện khi mình ra ngoài lịch lãm, trong lòng rất mong chờ.

Đúng là một nha đầu chưa trải sự đời. Lâm Hiên thầm lắc đầu.

Vẫn luôn luôn thuận lợi ở Hỏa Vân Phong, nàng đâu biết tu tiên giới tàn khốc như thế nào. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không có hứng thú dạy bảo thiếu nữ này. Chỉ nói mấy chuyện không quá quan trọng với nha đầu này. Miệng lưỡi Lâm Hiên không cần phải nói, đối phó với nha đầu không hiểu chuyện đời này quá đơn giản. Lôi Âm Nhi bị đùa đến độ cười tươi như hoa.

Nàng vốn cảm kích vị sư huynh này, bây giờ lại thêm một tia gần gũi.

Không biết từ lúc nào, thời gian một bữa cơm đã trôi qua.

Đột nhiên Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai vầng sáng kinh người đập vào mắt.

Một đạo màu tím, một đạo đỏ rực.

Từ linh khí dao động thì biết đó là người tu tiên Trúc Cơ đỉnh núi.

Không cần phải nói, đây nhất định là hai vị đệ tử xuất sắc khác được gọi đến. Vốn với tu vi của Lâm Hiên căn bản không để ý đến đám tu sĩ cấp thấp này. Nhưng khi thần thức đảo qua đạo độn quang đỏ rực kia, Lâm Hiên không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sao có thể chứ.

Lâm Hiên giật mình trong lòng.

Chẳng qua hắn là kẻ giảo hoạt, rất nhanh trấn áp được cơn khiếp sợ trong lòng.

Nhưng vẻ mặt biến hoá tuy nhanh nhưng vẻ khác thường trong mắt đã bị thiếu nữ bên cạnh thấy.

“Lâm sư huynh, huynh lần đầu tiên thấy Hồng sư tỷ sao? Cũng khó trách, tỷ ấy đúng là đẹp đến độ làm người ta sợ hãi” Lôi Âm Nhi thở dài một tiếng, trong đó có vài phần ghen tị.

Đáng tiếc Lâm Hiên nào có tâm trạng mà chú ý.

Hai đạo độn quang đó rất nhanh, trong nháy mắt đã hạ xuống đài, vầng sáng thu lại, hiện ra hai tu sĩ một nam một nữ.

Nữ tử hơi lớn hơn một chút, trông như 27, 28 tuổi, mặc áo bào trắng như công tử, vẻ mặt nho nhã, rất anh tuấn.

Nếu hắn một mình xuất hiện sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nhưng so với nữ tử bên cạnh đúng là không hề có ánh sáng.

Thiếu nữ mặc một bộ đồ đỏ, khoảng hai mươi tuổi, mắt ngọc, môi hồng, da thịt trắng như tuyết, đúng là tuyệt đẹp.

Nhưng Lâm Hiên lại thấy rất quen mắt. Lâm Hiên thật không ngờ có thể gặp nàng ta ở đây.

“Ồ”

Nữ tử vừa hạ xuống, ánh mắt đảo qua hai người, không khỏi kinh hãi, lui về sau một bước, biến sắc.

“Hồng sư muội, làm sao thế?”

Nữ tử cùng tới đang ôm quyền chào hỏi hai vị đồng môn đến trước. Hắn thấy phản ứng của nữ tử, không khỏi ngạc nhiên.

Lôi Âm Nhi ngẩn ra, cũng rất khó hiểu.

Lôi Âm Nhi nhìn Lâm Hiên, lại nhìn nữ tử họ Hồng kia.

Nếu nói vẻ mặt quái dị của Lâm Hiên còn có nguyên nhân. Hồng sư tỷ chính là mỹ nữ trăm năm khó gặp. Đừng nói là nam tu Trúc Cơ kỳ, dù là trưởng lão Kết Đan kỳ lần đầu tiên gặp nàng cũng sẽ như vậy.

Nhưng vẻ khiếp sợ của Hồng sư tỷ lại làm người ta khó hiểu. Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau từ trước, hoặc có ân oán nào đó.

Lôi Âm Nhi mặc dù rất ngây thơ, tốt bụng, nhưng lại thông minh hơn người, trong nháy mắt nghĩ ra rất nhiều.

Mà nam tu anh tuấn kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trở nên âm trầm. Nhưng nói chuyện với nữ tử họ Hồng vẫn rất khách khí: “Sư muội, muội biết vị sư đệ kia từ trước sao?”

“.... Không nhận ra, ta trước kia chưa từng gặp hắn” Nữ tử họ Hồng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng nói.

“Vậy tại sao...” Nam tu áo trắng vẫn ra vẻ nghi ngờ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 686: Cận Kiến

Loading...