Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 677: Trung Đẳng Phường Thị

Chương trước: Chương 676: Sự Tình Nháo Đại



Cứ như vậy, tu sĩ Đông Duyên Châu kêu trời gọi đất. Cho dù nói rõ thân phận, nhưng bị bao nhiêu tầng bóc lột, sợ rằng chưa thoát được ngàn dặm đã thành kẻ nghèo đói.

“Sư thúc, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?” Nữ tử trẻ tuổi mặt mày nhăn nhó nói.

“Biện pháp đương nhiên là có” Lão già nhếch mép cười tự giễu: “Trừ phi có trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Vạn Quỷ Hồ đứng ra đảm bảo”

Nữ tử nghe thấy như vậy, trợn mắt há mồm, biện pháp này đúng là không thể thực hiện được. Với tu vi của bọn họ, sao có thể quan hệ với lão quái vật cao cấp như vậy?

Lâm Hiên nghe đến đây, trong lòng vừa động, thu hồi thần thức lại.

Lúc này bị kiểm tra rất chặt. Xem ra muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đông Duyên Châu, đúng là hy vọng xa vời.

Lâm Hiên đặt tay lên trán, trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau hắn thở dài một tiếng, xem ra không thể không ở lại đây một khoảng thời gian.

Dù sao đối phương phong tỏa trên quy mô lớn như vậy, tốn nhân lực và vật chất rất lớn, không thể duy trì trong một thời gian dài.

Cùng với việc tìm cách rời đi, như vậy tìm một chỗ bí ẩn giấu đi, chờ tiếng gió tan đi, như vậy sẽ an toàn hơn.

Đã có quyết định, Lâm Hiên không hề do dự nữa, dậm chân mạnh xuống đất, hắn từ từ chìm vào trong đất.

Chìm vào mười mấy trượng hắn mới từ từ ngừng lại, sau đó ẩn giấu khí tức, phong ấn thần thức, thậm chí ngay cả nhịp tim và hô hấp gần như cũng ngừng lại. Nói đơn giản chính là giả chết.

Có không ít người đi qua ngọn núi hoang này, thậm chí có không ít người tu tiên Nguyên Anh kỳ, chẳng qua không ai phát hiện ra có gì không ổn.

.........

Đông đi xuân đến, thoáng cái đã sang năm mới. Lâm Hiên đoán không sai, theo thời gian trôi qua, tông chủ Vạn Quỷ Hồ mặc dù vô cùng tức giận, nhưng không thể nào tiếp tục phong tỏa Đông Duyên Châu nữa.

Đã lâu như vậy mà không tìm được đầu mối, tiếp tục tra xuống, hơn phân nửa cũng không thể tìm được vật đã mất.

Tuy nói nơi này thuộc phạm vi thế lực của mình, nhưng hành động trên quy mô lớn như vậy cũng khiếc các thế lực lớn khác ở Vân Hải chú ý.

Thậm chí đã từng xung đột với Thiên Thi Môn, hai bên có thằng có thua, đều bị thiệt, đã tổn thất không ít cao thủ Kết Đan kỳ.

Cuối cùng sau hơn một năm, Đông Duyên Châu dần dần khôi phục bình thường.

Lâm Hiên hiển nhiên không biết được tất cả. Nhưng theo hắn suy đoán, phong tỏa đến bây giờ chắc là đã hết.

Sáng hôm đó, hắn lặng lẽ từ trong lòng núi chui ra.

Sau đó hắn cẩn thận thả thần thức ra, bắt đầu quan sát trong vòng trăm dặm, thời gian một chén trà nhỏ sau, Lâm Hiên mới thở dài một tiếng.

Khoảng cách xa như vậy, hắn chỉ cảm thấy mấy tu sĩ mà thôi. Xem ra Vạn Quỷ Hồ đã rút các trạm gác.

Lựa chọn lúc trước của mình là hoàn toàn chính xác.

Nói cách khác, hôm nay coi như đã thoát hiểm. Đương nhiên, Lâm Hiên cũng không định tiếp tục đợi ở đây nữa, hắn hóa thành một vầng sáng màu đỏ rời khỏi nơi đây, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.

Tốc độ mặc dù cũng nhanh, nhưng vầng hào quang không hề chói mắt. Trừ khi không gặp phải lão quái vật Nguyên Anh kỳ, nếu không sẽ rất khó phát hiện ra hắn.

Lúc này Lâm Hiên không định dừng lại, chạy liên tục, qua mấy châu phủ liền. Tính toán cự ly cũng đã Đông Duyên Châu có hơn trăm vạn dặm, đã rời xa phạm vi thế lực của Vạn Quỷ Hồ. Lúc này Lâm Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục tốc độ bình thường, bắt đầu chuẩn bị làm chuyện của mình.

Đương nhiên, thời gian qua hắn cũng đã từng mấy lần lấy vòng tròn ra, nhưng nghiên cứu mãi vẫn không có kết quả gì.

Xem ra chỉ dựa vào đầu óc của mình sẽ rất khó tìm ra ảo diệu trong đó.

Chẳng qua Lâm Hiên cũng không hề buồn bực, đây không phải việc gì khó. Trên đời chẳng có bức tường nào kín gió, mình từ từ hỏi thăm kiểu gì cũng tìm được đầu mối. Cho dù không được, cùng lắm thì bắt một gã tu sĩ cấp cao của Vạn Quỷ Hồ, sau đó thi triển Sưu Hồn thuật là được.

Lâm Hiên không gấp, tóm lại phải xử lý xong Thiên Trần đan đã.

Nửa tháng sau, Lâm Hiên xuất hiện trong phạm vi Viêm Châu.

Nơi này ở phía nam Thất Tinh đảo, đây là nơi có nhiệt độ cao nhất. Nhiệt độ hàng ngày đều trên ba mươi, thậm chí có những hôm vượt qua năm mươi độ.

Nơi này hiển nhiên không thích hợp người bình thường ở lại, người ở đây rất thưa thớt, ngoại trừ sống trong rừng rậm, chỉ có mấy thành thị lớn mà thôi.

Thời tiết nóng bức làm cho cây cối rậm rạp, trong rừng rậm có rất nhiều rắn, thậm chí có thể thường xuyên thấy yêu thú.

Viêm Châu cũng chính là nơi có nhiều tài nguyên hỏa nhất ở Thất Tinh đảo.

Linh mạch thuộc tính hỏa ở đây có hơn mười chỗ, hiển nhiên cũng hấp dẫn không ít tông phái, gia tộc đến đây sinh sống. Mà nổi tiếng nhất tự nhiên chính là Liệt Dương sơn.

Liệt Dương sơn núi non trùng điệp, kéo dài mấy trăm dặm, toàn bộ do các ngọn núi nửa lớn nhỏ khác nhau tạo thành. Mà trong Liệt Dương sơn còn có mấy quặng mỏ lớn, sản sinh ra tinh thạch, thiết mẫu, đồng tinh, các vật cần thiết đối với người tu tiên.

Chỉ riêng tài nguyên phong phú đã làm người ta đỏ mắt, chứ đừng nói linh mạch có phẩm chất tốt nhất.

Theo lý thuyết, vùng đất như vậy sẽ khiến vô số tông phái tu tiên liều mạng cướp đoạt, nhưng thực tế lại không ai dám lộ ra chút ao ước.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Liệt Dương sơn đã có chủ, Liệt Dương môn, một trong chín thế lực lớn của Vân Hải, vô cùng hùng mạnh, ai dám có ý đồ với tổng đàn của Liệt Dương môn.

Đây chính là ngại mạng quá dài.

Thực ra các tông phái ở Viêm Châu này, có tông phái nào là không có quan hệ với Liệt Dương môn. Thậm chí các thế lực từ bên ngoài đến đều bị bài trừ, xa lánh.

Biết người biết ta, Lâm Hiên nếu muốn đục nước béo cò, tin tức này tự nhiên phải biết.

Bây giờ, hắn khống chế tu vi ở mức Trúc Cơ kỳ, đi đến một khu chợ ở Viêm Châu.

Không phải hắn muốn mua bán thứ gì, mà chỉ muốn tìm hiểu thêm tin tức mà thôi.

Khu chợ này chính là thuộc về Liệt Dương môn. Bởi vì nơi này khá hẻo lánh, nên khu chợ này chỉ có quy mô trung bình.

Nhưng sau khi Lâm Hiên đi vào không khỏi hoảng sợ. Chỉ riêng đường đi đã có chín, mỗi một con đường đều đủ cho bốn cỗ xe ngựa cùng đi, dài mấy ngàn thước.

Ngoài cái đó ra, các con đường nhỏ nhiều vô số kể, các cửa hàng lớn nhỏ cũng nhiều vô số.

Khu chợ này mà chỉ được coi là trung bình sao?

Lâm Hiên không còn gì để nói.

Khu chợ lớn nhất ở U Châu so sánh với nơi này không khác gì trẻ nhỏ với người lớn.

Qua đó có thể thấy được tu tiên giới Vân Hải phồn vinh đến cỡ nào.

Đương nhiên Lâm Hiên là người gặp nhiều hiểu rộng, mặc dù hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, đi vào trong dòng tu sĩ, người đến người đi, thậm chí không thiếu tu sĩ cấp cao.

Lâm Hiên trông rất bình thường, hơn nữa tu vi cũng chỉ khống chế ở mức Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên sẽ không có bất cứ ai chú ý đến hắn.

Hắn dùng mấy canh giờ đi dạo quanh khu chợ một vòng, sau đó đi đến trước một kiến trúc hai tầng để nghỉ chân.

Loading...

Xem tiếp: Chương 678: Tạp Học Tác Dụng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhật Ký Thuần Hóa Phu Quân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21



Thái Tử Phi Thất Sủng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 256


Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 148