Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 571: Suy Đoán

Chương trước: Chương 570: Quy Yêu Cùng Khổ Lão Quái



Ăn thiệt thòi không nhỏ nhưng thân thể không đáng ngại, tên gia hỏa giảo hoạt này nhìn lại kiến trúc trước mắt suy tính.

Cấm chế vô hình, lại có chút phiền phức rồi.

Y búng tay bắn ra một viên cầu lửa mang theo cái đuôi lửa hướng tới phía trước, cách cửa lớn còn nửa thước không khí đột nhiên như sóng nước lay động đem viên hỏa cầu bắn ngược lại.

Không cam chịu y liên tiếp thử nhiều loại thần thông nhưng hoàn toàn vô dụng. Lúc này tu sĩ tai nhọn không khỏi có phần ảo não, hơi chần chừ y vỗ lên túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo dị thường.

Chính là là vật mất trộm của Kiếm U Cung.

Nâng hộp ngọc trên tay vẻ mặt y hết sức trịnh trọng, trước tiên đánh ra một đạo phiêu phù thuật, chỉ thấy lam quang lóe sáng hộp này chầm chậm trôi nổi ở trước người hắn.

Tiếp theo y bấm quyết cẩn thận mở nắp hộp ra một ngọc bội theo đó nổi lên.

Ngọc bội này cỡ bàn tay, mặt trên phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, vừa nhìn đã không phải phàm vật.

Tu sĩ tai nhọn mồm liên tục lẩm bẩm tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ngọc bội hấp thu xong đột nhiên đón gió phình lớn ra.

"Đi!"

Tu sĩ tai nhọn hướng nó vẫy vẫy, ngọc bội quay tròn một vòng vù vù không dứt tỏa ra vô số vầng sương trắng.

Sương mù tụ tập ở cùng một chỗ rồi cuồn cuộn hướng về cửa lớn phía trước vọt tới.

Lúc này sự tình kỳ dị phát sinh. Sương mù lại không chịu ngăn trở của cấm chế dễ dàng xuyên qua. Tiếp theo cửa lớn két một tiếng tự mở ra.

Tựa như ngọc bồi này vốn là lệnh bài khống chế trận pháp nơi này.

Thấy được màn này tu sĩ tai nhọn mừng rỡ như điên.

"Đây quả nhiên là lệnh phù của Ngọc Huyền Tông." Y vẫy tay thu hồi ngọc bội: "Cung chủ Kiếm U Cung hao tâm tổn sức đoạt được bảo vật này nằm mơ cũng không nghĩ đến ngược lại giúp ta như hổ mọc thêm cánh."

Lẩm nhẩm mấy câu y bay vào sân nhỏ trước mặt.

...

Một nơi khác, sau khi ra khỏi khe núi là một con đường nhỏ thềm trải bằng đá xanh hiện trước mắt Lâm Hiên.

Hiển nhiên hắn đã tiến vào khu vực ngoại môn Ngọc Huyền Tông.

Thềm đá xanh kia rất dài, quanh co uốn lượn nhìn không đến điểm cuối, Lâm Hiên đem thần thức thả ra không phát hiện ra điều gì bất ổn bèn tiếp tục đi tới.

Hơn nửa canh giờ sau.

Nhưng cảnh tượng trên đường đi không ngờ làm Lâm Hiên thầm lắc đầu.

Nơi nơi đều là hài cốt! Cùng cảnh tượng trên quảng trường.

Trước kia nơi đây vốn chém giết nhau vô cùng thê thảm khiến Lâm Hiên cũng rúng động, không ít hài cốt tu sĩ ở cùng một chỗ hiển nhiên là sử dụng loại bí pháp nào đó đồng quy y tận.

Hơn nữa càng đi về phía trước, cảnh giới tu sĩ ngã xuống càng cao. Vừa đi Lâm Hiên vừa thu thập không ít pháp bảo chưa mất linh tính, hiển nhiên chủ nhân của chúng thấp nhất cũng là tu sĩ Ngưng Đan kỳ.

Không biết ở thời kì thượng cổ trăm vạn năm trước trong Ngọc Huyền Tông này rốt cục phát sinh biến cố thế nào, đáng tiếc manh mối quá ít chưa thể suy đoán.

Một lúc sau một cái Thạch đình hiện vào trong mắt, Lâm Hiêm ngiêm mặt dừng bước.

"Thiếu gia, đó là cái gì?"

Giọng nói của Nguyệt Nhi truyền vào tai, mặc dù khắp nơi đều là hài cốt nhưng nha đầu này vốn là âm hồn tự nhiên không sợ hãi.

Lâm Hiên không đáp mà thân hình chợt lóe phút chốc đã đứng bên cạnh đình.

Chỉ thấy ở bên trong đình có hai tu sĩ tiên phong đạo cốt khoanh chân ngồi, mặc dù đã chết trăm vạn năm nhưng huyết nhục vẫn còn, dung mạo như lúc còn sống.

Nguyệt Nhi không khỏi mở to hãi hạt nhãn châu trong ngần: "Sao có khả năng này, nhiều năm như vậy mà thi thể không mục nát.".

"Cái này không hiếm, theo ta được biết một số tu sĩ tu luyện công pháp đặc thù dễ dàng làm được điều này." Lâm Hiên nhàn nhạt giải thích, lại đi tới trước thi thể hai người.

Từ cách y phục của hai người vẫn có thể nhìn ra trước kia bọn họ không phải là nhân vật tầm thường, Lâm Hiên ngơ ngẩn một lát đột nhiên thở dài: "Nguyệt Nhi, ta nghĩ Ngọc Huyền Tông không phải gặp phải địch bên ngoài, mà là bị diệt môn bởi nội loạn."

"Vì sao Thiếu gia nói như vậy?"

"Ngươi qua đây nhìn xem."

Nghe tiếng của thiếu gia, thân ảnh Nguyệt Nhi lay động đã chuyển tới phía trước.

"Cái này...hai người là huynh đệ." Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, khuôn mặt đẹp đầy vẻ không ngờ.

"Đúng." Lâm Hiên gật đầu, hai người này khoanh chân ngồi nhưng trên thi thể đều có một thanh kiếm nhỏ cắm vào trong thi thể đối phương hiển nhiên là tự tàn sát lẫn nhau.

Hai người thân thể bảo tồn hoàn hảo dung mạo lại giống nhau như đúc, điều này không khỏi làm Lâm Hiên cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Huynh đệ song sinh tương tàn!

Mà Lâm Hiên còn chú ý đến trang phục của hai người nơi tay áo hơi có khác biệt, ống tay trái một người thêu cái đỉnh lô rất sống động, còn người kia thì thêu một thanh đoản kiếm gần tấc.

Hiển nhiên hai huynh đệ tuy là đồng môn nhưng lại thuộc về phe phái khác nhau.

Nguyệt Nhi gật đầu: " Không biết môn phái này ban đầu phát sinh chuyện gì."

"Điều này có thiên lão mới biết, Có lẽ là tranh quyền đoạt lợi hay cướp đoạt linh đan bảo vật, khẳng định là bảo vật khiến những tu sĩ động tâm cực lớn." Lâm Hiên bĩu môi xem thường nói.

"Ừ, bản thân ta cảm thấy khả năng là bảo vật thì lớn hơn cả, dẫu sao tu tiên giả tương đối không màng danh lợi, cho dù có người ham muốn chức vị tông chủ cũng sẽ không tùy tiện giết tới máu chảy thành sông thế này." Nguyệt Nhi mỉm cười nói: "Cũng không biết bảo vật cuối cùng bị ai đoạt được, hay là hai phe đồng quy y tận để lại cũng lên."

Lâm Hiên nghe đến đó trong lòng có chút động, nha đầu này nói cũng có khả năng a!

Loading...

Xem tiếp: Chương 572: Ma Thi Thông Linh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Giang Hồ Nhàn Thoại

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 7


Qúy Phi Giá Lâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65


Tiểu Mỹ Nhân

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 42


Bách Thảo Chiết

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 50


Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 113