Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 493: Nhi Nữ Tình Trường Cùng Song Tu Đạo Lữ

Chương trước: Chương 492: Vong Ưu Quyết.



Âm thanh êm dịu truyền đến bên tai Lâm Hiên. Tự nhiên là âm hồn thiếu nữ tinh nghịch kia. Nàng cùng Lâm Hiên tâm thần tương thông. Việc của Lâm Hiên và Tần nghiên đương nhiên là nàng phải rõ ràng.

"Đi tìm nàng làm gì?"

Lúc này thần sắc Lâm Hiên lạnh nhạt thờ ơ nhưng điệu bộ này của hắn đối với Nguyệt Nhi vốn không có chút hiệu quả.

"Thiếu gia của ta ngươi đừng giả bộ có được không. Ta không tin ngươi với nàng thật sự là không có tình ý gì!"

Lâm Hiên nhíu mày có chút lúng túng nói: "Không phải thế, ngươi..."

Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu (1). Luận về tài mạo và tư sắc, Tần Nghiên xứng là tuyệt đại giai nhân hiếm gặp. Nếu như nói Lâm Hiên đối với đại mỹ nữ này không có chút cảm giác nào thì thật là lừa mình dối người.

Ban đầu ở Phiêu Vân Cốc hai người tuy là đồng môn nhưng trong mắt chúng tu sĩ, một người là thiên kiều chi nữ người còn lại là ngốc trung chi ngốc. Hai người lại gần như không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ, lời cũng chưa từng nói qua câu nào.

Cơ duyên xảo hợp Lâm Hiên bất ngờ đạt được tinh hải màu lam một bước lên trời (2).

Mặc dù hắn hết sức giấu tài nhưng tại khe giản nọ lại cùng vị Vân trung tiên tử này tình cờ liên thủ kháng địch.

Chỉ là như thế Lâm Hiên cũng đâu dám mơ tưởng có ngày được sống chung cùng nàng. Chỉ là bình thủy tương phùng hắn đương nhiên rất rõ ràng về thân phận hai người.

Nhưng sự tình về sau có điều kỳ lạ, khi Lâm Hiên quyết định ly khai môn phái đi U Châu làm một tán tu tự tại, thì trên đường hắn lại nhận được Truyền Âm Phù của Tần Nghiên, ước hẹn chuyện trăm năm nếu hai người có thể ngưng thành Nguyên anh. Điều này có phần ...

Nói sao đây?

Lâm Hiên nghĩ mãi cũng không ra, Tần Nghiên vốn không phải là nhi nữ thường tình. Khi đó hắn cũng đâu có sự hấp dẫn gì với các nữ tử khác nói chi là tuyệt đại giai nhân như nàng.

Trong lòng hắn luôn có nghi hoặc nhưng cũng như là rơi vào một giấc mộng uyên ương hồ điệp. Chỉ là hắn đâu có thời gian mà nghĩ ngợi nhiều đến chuyện này.

"Thiếu gia. Ý của người bảo là Truyền Âm Phù kia là giả?" Âm thanh của Nguyệt nhi lại kéo hắn về thực tại.

"Không... Đúng là âm thanh của nàng. Chỉ có điều là chuyện này thật là không nói lý lẽ gì cả" Lúc này tâm tư Lâm Hiên dường như lại bất đầu tiếp tục lạc lõng ở nơi nào.

Nguyệt Nhi cười khúc khích:" Thiếu gia của ta, ngươi căng thẳng như thế làm gì. Xem ra quả nhiên trong lòng ngươi đã có vị "Tiên tử ngự mây" kia rồi."

"Nói bậy nào, ta căng thẳng gì chứ?"

Bàn đến chuyện này lấy tâm tư của Lâm Hiên mà sắc mặt cũng đỏ lên như vừa thưởng thức một loại hảo tửu. Lúc này bộ dáng ung dung trầm ổn của hắn như bay đi đâu hết.

Đành chịu không nói nổi tiểu nha đầu này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Đành tự trách mình bình thường quá nuông chiều nàng quá đi.

"Thiếu gia, còn chưa hết hết đâu. Cũng là nữ tử ta lại có cảm giác ngươi cũng nhìn trúng vị Bích Vân Sơn Âu Dương tiên tử tài mạo song toàn kia nữa. Không biết đến lúc đó ngươi có thể lựa chọn sao đây?"

Đã đến nước này Lâm Hiên cũng không thể thanh minh gì thêm. Tuy nhiên trong tâm trí của hắn lại không kìm được hiện lên dung mạo tú lệ của Âu Dương Cầm Tâm. Những lời Nguyệt Nhi nói vốn không phải là không có căn cứ.

Hắn lắc lắc đầu đem những tâm tư này trục xuất ra ngoài.

"Được rồi Nguyệt đại tiểu thơ, bây giờ ta còn chưa nghĩ tới những điều này."

"Chưa nghĩ ngợi? Thiếu gia! ta không tin tâm của ngươi đã gửi lại hết cho mấy lão lừa trọc (3) kia đâu".

Lúc này Lâm Hiên đã phần nào khôi phục ung dung chậm rãi mở miệng : "Nguyệt Nhi ngươi cũng biết, ta toàn tâm toàn ý theo đuổi thiên đạo, nào có tâm tình luyến ái chuyện hồng trần."

"Thiếu gia, lời này của ngươi thật sự nghĩ một đàng nói một nẻo." Nguyệt Nhi bĩu môi cũng không để cho Lâm Hiên chút thể diện nào: "Ai nói tu tiên giả nhất định phải tuyệt tình! Theo ta được biết công pháp song tu trừ Phật môn, còn lại hai nhà Đạo Ma đều không hề không ảnh hưởng tu hành, ngược lại còn có thể khiến tu vi càng thêm tinh tiến thần tốc."

"Ừm. Nói cũng có đạo lý tuy vậy cũng không hoàn toàn rõ ràng."

Nguyệt Nhi hơi giật mình trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Bàn về phu thê song hợp thì thái dương sinh thiếu âm, thái âm sinh thiếu dương. Âm dương tương hỗ quả thật cũng phù hợp thiên đạo. Tuy nhiên với tu tiên giả mà nói, ta đã xem rõ trên điển tịch, song tu đều có lợi và hại nhất định. Trước Nguyên Anh kỳ thì song tu mặc dù có trợ giúp tu vi tinh tiến nhưng cơ bản mà nói là lợi không bù được hại. Nhưng sau Nguyên Anh kỳ thì...."

"Như thế nào?"

"Đương nhiên lợi ích nhiều hơn, khiếm khuyết thì không đáng kể."

"Ồ. Vậy sau khi thiếu gia ngưng tụ nguyên anh thành công. Chắc không cần phải cân nhắc chọn lựa nữa..." ánh mắt Nguyệt Nhi lộ ra chút giảo hoạt.

"Càng nói càng thái quá. Một tiểu nha đầu nhỏ nhoi sao thảo luận đến những điều này!" Lâm Hiên cười mắng một câu.

Nguyệt Nhi lúc này mới tỉnh lại. Ngay lập tức hổ thẹn tới đỏ hồng cả khuôn mặt. Dạo này nàng và thiếu gia đều nói mà không nghĩ ngợi. Nghĩ đến những điều vừa rồi, lần nữa dung mạo hiện lên ánh hồng như mặt nước dòng sông buổi ráng chiều.

Nhất thời không gian im ắng trở lại, nửa ngày cũng nghe âm thanh Nguyệt Nhi. Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Hóa ra tiểu nha đầu này đã biết thẹn thùng rồi sao.

Một lát sau Lâm Hiên chân mày cau lại, sắc mặt lại trở nên âm trầm. Lâu như vậy còn chưa thấy Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm quay lại. Chẳng lẽ ở tiểu trấn của phàm nhân này hai nàng còn gặp nguy hiểm gì sao?

***

Lại nói bên kia lúc này Hứa Giai đã tỉnh lại.

Nàng vươn tay ngọc sờ sờ lên trán. Chỉ cảm giác trong đầu như có tảng đá, tâm thần hỗn loạn như vừa ra khỏi mê cung.

"Đúng rồi yêu nhân ma đạo kia...".

Đột nhiên nàng như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến. Xoay người đứng dậy đồng thời tay ngọc giơ lên, kiếm tiên đỏ rực như cá tung tăng bơi ra xoay quanh thân thể mềm mại.

Chung quanh lại yên ắng lạ thường nào thấy bóng dáng địch nhân.

Nhất thời Hứa Giai không khỏi ngẩn ngơ. Nghĩ lại lần này ra ngoài, ngẫu nhiên ở một nơi hoang sơn nàng phát hiện được một gốc nhân sâm ngàn năm. Trong lòng hết sức vui mừng, đang định nhanh chóng cầm tới phường thị đổi lấy không ít linh thạch.

Vốn là cự đại phúc duyên nhưng không ngờ lúc vừa thu vào lại để một tên ma đạo tu sĩ nhìn thấy.

Đối phương tu vi vốn hơn nàng. Lại thấy nàng không có bạn hữu liền nổi tà tâm giết người cướp bảo.

Nàng cùng tên này vừa đánh vừa chạy đã ba ngày. Về sau bởi vì pháp lực khô kiệt từ trên không trung té xuống..

Vì sao nàng lại còn chưa bị tên kia sát diệt? Ký ức về sau sao lại chỉ còn một mảng trắng?

Rồi nàng kiểm kê lại bảo vật, Nhân sâm và Linh khí đều còn mà lại có thêm một cái túi nhỏ. Hứa Giai tò mò mở ra. Ánh sáng chói mắt thì ra toàn bộ đều là mấy trăm linh thạch.

Chuyện này quả thực vô cùng kỳ lạ. Trong lúc đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Qua nửa ngày cuối cùng Hứa Giai lắc đầu vứt bỏ chuyện này. Cho dù có kì lạ nhưng cái chính là nàng đã giữ được mạng nhỏ, lại được thêm mấy trăm linh thạch. Có lẽ đây là trong tiên duyên truyền thuyết!

Nữ tử cũng có chút thành tâm. Trong phạm vi vài dặm nàng không cảm ứng được khí tức sinh linh, nhưng vẫn quỳ xuống hướng lên lão thiên bái lạy ba cái.

"Tiểu nữ tử không biết là tiền bối nào ra tay tương trợ. Đại ân đại đức của người nhi nữ vô cùng cảm kích."

Rồi nàng thu dọn hành lý, hóa thành một đạo hồng quang chậm rãi bay lân cận nơi này một lúc rồi mới nhằm phía xa phá không mà đi.

Gần như là khi Hứa Giai tỉnh lại. Lâm Hiên đã ở cạnh trấn nhỏ dừng độn quang hạ xuống.

Chú thích:

(1) Câu này là trích bài thơ Quan thư trong Kinh Thi.

Quan quan thư cưu. Tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu lưu chi.

Yểu điệu thục nữ. Ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc. Ngụ mị tư phục.

Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu thái chi.

Yểu điệu thục nữ. Cầm sắt hữu chi.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu mạo chi.

Yểu điệu thục nữ. Chung cổ lạc chi.

Tản Đà dịch

Thư cưu cất tiếng quan quan

Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ

Dịu dàng thục nữ đào thơ

Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.

Ngắn dài rau hạnh gần xa

Với tay vớt lấy cũng là khó mong

Cầu mong thức lại chờ trông

Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.

Ngày đêm dằng dặc cơn sầu

Ngày đêm trằn trọc rầu rầu sớm khuya

Hái về, rau hạnh hái về

Cùng nàng thục nữ duyên thề sắt son

Ước duyên cầm sắt vuông tròn

Đêm khua chiêng trống vui lòng mỹ nhân Dịch nghĩa

Quan thư

Chim thư cưu kêu quan quan. Trên cồn sông Hoàng Hà.

Người con gái dịu hiền. Đẹp đôi cùng quân tử.

Rau hạnh cọng ngắn dài. Vớt theo dòng tả hữu.

Người con gái dịu hiền. Thức ngủ ta cầu mong.

Cầu mong không được gặp. Ngày đêm ta nhớ trông.

Dằng dặc, nhờ dằng dặc. Trăn trở ngủ không yên.

Rau hạnh cọng ngắn dài. Hái theo dòng tả hữu.

Người con gái dịu hiền. Ta kết thân với nàng trong tiếng đàn cầm, đàn sắt.

Rau hạnh cọng ngắn dài. Vớt theo dòng tả hữu.

Người con gái dịu hiền. Ta đánh tiếng chuông tiếng trống để làm vui lòng nàng. (2) Nhất phi trùng thiên: Một bước lên trời.

Thành ngữ này lấy tích từ một tể tướng nói với một vị vua: ở đất Sở có con chim ba năm không hót, vừa hót là vang trời. Con chim ấy ba năm không bay, vừa cất cánh là vọt thẳng trời xanh.

(3) Một cách gọi chế diễu của võ lâm thế tục đối với những nhà sư.

Loading...

Xem tiếp: Chương 494: Lời Mời Bất Ngờ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Băng Vệ Sinh Không Thành Vấn Đề

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 86


Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15



Trung Khuyển

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 5