Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 451: Truyền Âm Phù Ngoại Ý

Chương trước: Chương 450: Gian Nan Hảo Sự



Mỗi ngày trôi dần qua Âu Dương Cầm Tâm dần trở nên lo lắng hớn. Từ khi Lâm Hiên vào luyện đan thất đến nay đã được chín ngày mà chưa xuất quan.

Bên kia sư thúc đã không ngừng cho người đến thúc dục mấy lần. Với lại ngày càng như không còn kiên nhẫn.

Âu Dương Cầm Tâm thậm chí hoài nghi. Có thể bất cứ khi nào tu sĩ bản môn sẽ trực tiếp phá cấm xông vào.

Xem ra thương thế của sư thúc còn nghiêm trọng hơn dự đoán nhiều. Nếu không bọn họ sẽ không dễ kích động như vậy.

Mấy ngày nay Âu Dương Cầm Tâm cảm nhận thời gian một ngày dài như là một năm vậy.

Lúc này vầng thái dương đã hạ sơn, sắc trời trở nên tối đen. Nữ tu mỹ lệ này đang ở trước động phủ tĩnh tọa. Đột nhiên đôi mắt đẹp mở ra nhìn về phía trước.

Một đạo độn quang màu đỏ đậm khinh bạc xuyên qua sương mù bay về phía nơi này.

Ánh sáng rực rỡ tản ra lộ ra một trung niên toàn thân vận nho sam. Người chưa hiện ra âm thanh đã vang lên.

"Hắn đã xuất quan chưa".

"Chưa có." Âu Dương Cầm Tâm lắc đầu.

Sắc mặt người kia lập tức u ám xuống, trắng xanh thay đổi mấy lần. Rồi vẻ mặt dứt khoát nói: "Như vậy là quá trễ ta vào xem trước."

"Không được." Âu Dương Cầm Tâm kinh hãi nhẹ nhàng bước ra che ở phía trước: "Phùng sư huynh, điều này là không thể. Lâm đạo hữu từng nói khi luyện đan tối kỵ là bị quấy nhiễu. Không có hắn đồng ý ngươi không thể đi vào trong."

"Sư muội. Đối phương chỉ là tùy tiện nói vậy. Có thể đây là hắn lấy cớ cố ý kéo dài..."

"Không hẳn, Lâm đạo hữu đã nhận ân tình của sư thúc. Hắn vốn không phải là loại người lật lọng." Âu Dương Cầm Tâm cắn môi trên mặt hiện ra vẻ kiên định.

"Ngươi..." Họ Phùng tu sĩ cũng kinh giận. Tình cảnh trước mắt chẳng lẽ hắn đành cương cường xông vào?

Hắn đang còn do dự thì một trận ù ù vang lên từ phía sau truyền đến. Tiếp theo là thanh quang chớp động. Lâm Hiên chậm rãi từ trong động phủ đi ra.

"Thiếu môn chủ!"

Âu Dương Cầm Tâm nhẹ nhàng thở ra, trên khuôn mặt diễm lệ tràn đầy sự vui mừng.

Tu sĩ họ Phùng thì giật mình nhưng rất nhanh đã bước tới, không kịp chào hỏi đã trực tiếp mở miệng: Lâm đạo hữu. Đan... Đan dược có luyện chế thành công không?"

"May mắn là tại hạ không nhục mệnh."

"Ôi…." Họ Phùng nghe xong thì trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ vô hạn thốt lên.

Lâm Hiên lật tay phải một cái đem một cái bình ngọc tinh xảo đưa ra cho hắn.

"Làm phiền Thiếu môn chủ."

Lúc này tu sĩ họ Phùng khôi phục lại vẻ ung dung. Chắp tay về Lâm Hiên thi lễ. Sau đó mới long trọng tiếp nhận bình ngọc.

Nắp bình mở ra một mùi dược hương nồng nàn từ bên trong chậm rãi tỏa ra. Nhìn vào những viên đan dược màu vàng nhạt trong tay trên mặt hắn càng vui mừng khôn tả.

Chỉ là hương vị đã khiến người thần thanh khí sảng như vậy thì giá trị trân quý thê nào có thể đoán được.

"Đan dược đã luyện chế xong xuôi, Lâm mỗ xin cáo từ."

"Điều này.. Thiếu môn chủ đã vất vả lâu như vậy mà hiện giờ sắc trời đã tối, người cần gì vội vã lên đường. Không bằng ngươi ở bản môn nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai lại mới xuất phát?" Tu sĩ họ Phùng trên mặt hiện vẻ do dự chậm rãi mở miệng đề nghị.

Mặc dù linh đan trong tay sắc màu hương vị đều giống như trên cổ tịch ghi lại. Nhưng nhân tâm khó lường, trước khi sư thúc bình phục. Bọn họ đương nhiên sẽ không để Lâm Hiên rời đi.

"Đa tạ đạo hữu quan hoài. Nghỉ lại một đêm cũng tốt."

Lâm Hiên nhanh nhẹn đã nhìn ra trên mặt đối phương lộ ra chút dị sắc. Trong lòng hắn khá bất mãn nhưng ngoài mặt lại khẽ mỉm cười. Thần sắc ung dung đáp ứng.

"Như thế thật tốt. Âu Dương sư muội, nhiệm vụ chiêu đãi Thiếu môn chủ giao cho ngươi. Vi huynh phải trở về phục mệnh sư thúc lão nhân gia."

Tu sĩ họ Phùng nói xong thân hình một hóa thành một đạo kinh hồng bay về hướng sơn đỉnh.

Lúc này Âu Dương Cầm Tâm có vẻ hơi ngượng ngùng nói:"Thực xin lỗi thiếu môn chủ. Phùng sư huynh y..."

Lâm Hiên khoát tay áo tỏ vẻ hắn không ngại ngần gì.

Sau đó hai người cùng về tới động phủ. Trên đường đi Âu Dương Cầm Tâm tự nhiên hỏi han về tình hình luyện chế đan dược. Lâm Hiên tùy tiện đáp qua vài câu. Thấy hắn không muốn nhắc nhiều đến chuyện này. Vị nữ tử thông tuệ này tự nhiên là chuyển sang thoại đề khác.

Lại nói lần này sở dĩ Lâm Hiên mất thời gian lâu như vậy là bởi hắn đã đem những viên phế đan toàn bộ tinh chế lại.

Dù lần thứ ba hắn đã thành công, lấy kinh nghiệm cho những lần sau, hiệu suất tinh chế hết sức được đề cao. Nhưng vẫn bị thất bại thêm hai lần. Tổng cộng cuối cùng chỉ thu được sáu viên đan dược.

Ngoài một viên đưa cho Thái Hư chân nhân. Còn lại Lâm Hiên tự nhiên là thu vào túi trữ vật.

Tiến vào động phủ, Âu Dương Cầm Tâm thong thả pha một bình linh trà. Lại bưng tới một đĩa bánh quế hoa nho nhỏ. Mặc dù lấy tu vi hai người sớm đã ích cốc. Nhưng thỉnh thoảng hưởng thụ một chút mỹ vị của thế tục cũng là chuyện khoái lạc.

Lấy trà thay rượu. Đương nhiên hai người cũng không nói chuyện phiếm. Mà là trao đổi một chút về tu tiên tâm đạo.

Bọn họ một người thì xuất thân từ danh môn, người kia thì có chính ma lưỡng đạo đỉnh cấp công pháp. Kiến thức tu vi đều vượt xa tu sĩ cùng cấp. Lấy thừa bù thiếu một đêm đàm thoại này ích lợi không phải là nhỏ.

Thời gian qua mau không biết đường chân trời phương xa đã bắt đầu sáng lên khi nào. Đột nhiên đôi mi thanh tú của Âu Dương Cầm Tâm nhíu lại, bấm tay bắn ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy cửa chính động phủ ầm ầm mở ra.

Rồi một vị lão giả râu bạc mi trắng khoan thai đi vào.

Âu Dương Cầm Tâm kinh hãi nhẹ nhàng đứng lên, chỉnh đốn lại trang phục làm lễ.

Lâm Hiên cũng hơi thấp người ôm quyền.

"Ha ha. Thiếu môn chủ không cần đa lễ. Lão phu tới đây là đẻ bày tỏ sự cảm kích với thiếu môn chủ."

So với khi trước thì Thái Hư chân nhân lúc này thần sắc hồng hào vẻ mặt bất phàm. Lâm Hiên không khỏi thầm nhủ. Chẳng lẽ lão quái này ăn được nhân sâm quả hay sao. Cửu Dương Hồi Thiên đan tuy có thể đem âm khí trong cơ thể lão trục xuất ra. Nhưng thương thế muốn lành hẳn đâu dễ dàng như vậy.

Mới một đêm mà Thái Hư chân nhân đã khôi phục đến đỉnh phong. Không biết lão rốt cuộc sử dụng bí pháp đặc biệt nào nhưng Lâm Hiên tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Hắn tùy ý nói vài câu chúc mừng.

Nhất thời hai tiểu lão hồ ly khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.

Lâm Hiên đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật đem Tử Long Đỉnh lấy ra: "Tiền bối, đan dược đã thành. Này đỉnh vật quy nguyên hoàn chủ."

"Ha ha. Thiếu môn chủ sao lại nói vậy. Phấn hồng phối mỹ nhân. Bảo kiếm tặng tráng sĩ. Tử Long Đỉnh này xin Thiếu môn chủ nhận cho. Coi như là một chút tấm lòng của lão phu." Thái Hư chân nhân khoát tay nói.

"Cái này..." Lâm Hiên hơi ngạc nhiên nhưng không khách khí cảm tạ rồi nhận lấy. Trong lòng mừng thầm. Đỉnh này ngoài để luyện đan ắt còn có uy năng khác.

Thái Hư chân nhân ngày thường đương nhiên không hào phóng như vậy. Tuy nhiên lão có ý muốn chiêu dụ thiếu niên này nên cũng không keo kiệt.

Thấy Lâm Hiên nhận lấy lễ vật. Lão vui mừng đang muốn mở miệng. Đột nhiên một đạo Truyền Âm Phù bay vào động phủ.

Thái Hư chân nhân nhíu mày nhận lấy. Lão đem thần thức rót vào trong, một thoáng sau thì sắc mặt đại biến. Kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc thêm chút mừng rỡ lại còn có chút phòng bị...

Lâm Hiên thấy thế thì thầm kinh hãi. Rốt cuộc sự tình này là thế nào mà khiến cho Nguyên anh kì lão quái cũng trở nên thất lễ như thế?

----------o zeroo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 452 : Khách Phương Xa

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình

Số chương: 63


Rất Muốn

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30


Độc Hành Thú

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 26


Thâu Tâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Định Mệnh - Dark Doll

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24