Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1571 -1572: Một Điểm Cũng Không

Chương trước: Chương 1569 - 1570: Thêm Một Lần



Được coi là thánh phẩm, có thể khiến Nguyên Anh tu sĩ rất nhanh đạt tới đỉnh phong.

Phục dụng các loại đan dược tăng tiến tu vị khác, từ Nguyên Anh hậu kỳ tu đến đại viên mãn cần hơn một trăm năm, nhưng nếu dùng Tử Uyển Đan thì tùy theo tư chất mà chỉ cần hơn năm mươi năm, thậm chí ba mươi năm.

tiến pháp lực đối với tu sĩ mà nói, vốn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Thánh phẩm cỡ này cho dù ở tại phường thị cũng bán ra với giá trên trời.

Mà đại ca mới kết giao lại tùy tùy tiện mang ra tặng. Hơn nữa hắn còn tuyên bố đây không phải là đồ tốt.

Nhân Giới không phải tài nguyên thưa thớt sao, như thế nào cả Tử Uyển Đan cũng có thể luyện ra!

Tử Uyển Thảo ngàn năm tại Linh Giới thì nhiều nhưng vạn năm đã là quý hiếm, càng không nói hai mươi vạn năm. Mặc dù có dược liệu cùng đâu phải dễ luyện chế.

Trong lòng trở nên nghi hoặc, Hồng Diệp đột nhiên cảm giác như hoàn toàn không biết gì về Lâm Hiên cả. Thân là hoàng hoa khuê tú, đương nhiên càng rõ ràng giá trị của lễ vật này: "Không được, đại ca. Tử Uyển Đan quá trân quý, tiểu muội không thể nhận."

"Ta đã đưa ra, chẳng lẽ còn thu hồi?" Lâm Hiên khẽ lắc đầu. Hắn còn khá nhiều Tử Uyển Đan, có ba mươi viên thì tính là cái gì.

"Như vậy đa tạ đại ca."

Hồng Diệp phất ngọc thủ một cái, một khối ngọc bội linh lung xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

"Đại ca, đây là lệnh phù của bổn đảo. Thấy vật như thấy Đảo chủ, là Thái Thượng Trưởng lão, quyền hạn của đại ca cũng giống tiểu muội. Có thể đi vào tất cả cấm địa mà không bị ngăn trở, nhân thủ cùng tài nguyên sẽ tùy ý điều động."

"Ừm."

Cũng không thấy Lâm Hiên động thân, gần như là chỉ điểm đầu nhẹ ngón tay, lệnh phù liền bay đến trước mặt hắn.

Sau đó hai người lại ngồi xuống, lúc này quan hệ tự nhiên thân thiết hơn rất nhiều.

"Tiểu muội, ta đi tới nơi này không lâu, cũng biết một chút về ý đồ của Vạn Thú Đảo đối với Hồng Diệp hải vực, cụ thể tình hình như thế nào, muội hãy kể cho ta một chút”.

"Chuyện này cho dù đại ca không hỏi, tiểu muội cũng phải làm phiền ngươi." Hồng Diệp Tiên Tử cười khẽ, sau đó lại như nhớ ra điều gì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí là có vài phần âm lệ: "Chuyện là ba tuần trăng trước. Đại ca tới bổn thành hôm đó chắc đã biết."

"Ba tuần trăng trước, là Thượng Cổ chiến thuyền sao?" Lâm Hiên nhướng mày mở miệng.

"Không sai, cụ thể sự tình là như thế này…"

Hồng Diệp Tiên Tử bắt đầu nhẹ nhàng thuật giảng, nội tình của Hồng Diệp Đảo cũng không có giấu diếm mảy may. Cả chuyện Vạn Thú Tôn Giả tới chơi cho đến việc phát sinh ở Thành chủ phủ ngày đó.

Lâm Hiên một mực yên lặng nghe, ngẫu nhiên mới xen vài câu.

Chừng gần một canh giờ sau.

"An trưởng lão phân tích không sai. Ngô Tử Minh kia căn bản là hạng bán chủ cầu vinh, chẳng qua là che dấu rất xảo diệu mà thôi."

Lâm Hiên thở dài. Tình cảnh Hồng Diệp Đảo so với tưởng tượng của hắn còn hỏng bét hơn, loạn trong giặc ngoài, Vạn Thú Tôn Giả vô sỉ lại muốn trâu già gặm cỏ non.

Lại nghe thanh âm êm ái của Hồng Diệp đã truyền vào: "Đại ca, Ngô Tử Minh mặc dù xấu nhưng đồng đảng cũng rất nhiều. Bằng thực lực của tiểu muội muốn một mẻ bắt hết thì e không chắc. Chỉ sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu, thắng cũng là thắng thảm mà thôi. Chuyện này còn cần đại ca xuất lực, với thần thông của Ly Hợp Kỳ tu sĩ, chỉ cần diệt sát Ngô Tử Minh, sau đó muốn làm tan rã vây cánh của hắn không thành vấn đề. . ."

"Không, chuyện này ta sẽ không xuất thủ." Lâm Hiên lại lắc đầu.

"Là sao?" Hồng Diệp có chút ngạc nhiên.

"Bởi vì ta không muốn đả thảo kinh xà." Lâm Hiên mỉm cười bắt đầu giải thích : "Chỉ là Ngô Tử Minh thì không tính là cái gì, nhưng hơn phân nửa hắn đã cấu kết với Vạn Thú Tôn Giả. Nếu sát diệt hắn chẳng phải khiến Vạn Thú cảnh giác sao, như thế sao thiết hạ bẩy rập để đối phương nhảy vào đây?"

"Đại ca tính đối phó Vạn Thú sao?"

Hồng Diệp có chút kinh ngạc, dù có Lâm Hiên gia nhập thì Hồng Diệp đảo cũng chỉ tự bảo vệ mình thôi. Đối mặt với việc Vạn Thú Đảo gây áp lực, nói không chừng còn phải tổn thất một chút ích lợi, không ngờ nghe khẩu khí của Lâm Hiên, dường như còn muốn trừ tận gốc Vạn Thú Đảo, nhưng điều này có thể sao?

Coi như tu sĩ phi thăng chiến lực xuất chúng nhưng hắn mới tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ, còn Vạn Thú tôn giả vừa độ thiên kiếp thành công, còn tiến giai đến hậu kỳ.

"Muội yên tâm, ta rõ chuyện này. Không cần bàn nữa. Tiểu muội, ngươi đi tới chỗ của ta có tuyệt đối giữ bí mật hay không?"

"Đại ca an tâm, tiểu muội sao không biết nặng nhẹ. Ta tới nơi này chỉ có hai ba kẻ tâm phúc mới biết." Hồng Diệp Tiên Tử nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.

"Thế là tốt, ta còn băn khoăn một vấn đề. Về thân phận cùng cảnh giới của ta, Ngô Tử Minh kia có lưu ý gì không?"

"Cũng không, người này mặc dù không ít tâm cơ nhưng vốn tự cao tự đại, thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, hắn đâu có thời gian lưu tâm đến một kẻ sơ kỳ tán tu như đại ca."

Hồng Diệp Tiên Tử chưa nói xong đã nhịn không được mà cười rộ lên, không phát hiện ra chỗ phi phàm của Lâm Hiên, coi như Ngô Tử Minh vẫn còn kém An trưởng lão nhiều lắm.

"Vậy thì tốt. Tạm thời ta không nên ra mặt, tiểu muội cứ đi về trước tránh người chú ý. Qua vài ngày nữa ta sẽ lấy thân phận Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ gia nhập Hồng Diệp đảo, trở thành một ngoại sự trưởng lão." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Gia nhập với thân phận sơ kỳ tu sĩ, đại ca, tại sao vậy?" Thanh âm Hồng Diệp tiên tử có điểm không hiểu.

"Tự nhiên là muốn tạo một bố cục để lão gia hỏa Vạn Thú không biết xấu hổ kia tự mình tiến vào, tóm lại là sơn nhân (1) tự có diệu kế, tiểu muội không nên hỏi nhiều."

"Vâng, Đại ca."

Hồng Diệp Tiên Tử coi hắn như huynh trưởng như vậy khiến Lâm Hiên rất vừa lòng.

Sắc trời đã có chút mờ tỏ. Hồng Diệp là đảo chủ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hành tung của nàng. Huống chi cô nam quả nữ, ở lại thật không ổn, vì vậy mà nàng cáo từ Lâm Hiên.

"Muội nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lộ ra sơ hở gì." Lâm Hiên dặn theo.

"Đại ca an tâm, tiểu muội hiểu, ngươi không cần tiễn nữa."

Nàng vừa dứt lời đã hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi, lát sau liền biến mất trong bóng đêm.

Nhìn theo bóng Hồng Diệp tiên tử, nụ cười trên mặt Lâm Hiên thu hồi, trở nên ngưng trọng cùng âm lệ. Đem cấm chế khai phát ra rồi trở lại động phủ.

Oanh!

Thạch môn mở ra, Lâm Hiên trực tiếp đi tới phòng luyện công.

Kéo một cái bồ đoàn khoanh chân mà ngồi xuống. Lâm Hiên nhắm mắt, bắt đầu thi triển nội thị thuật.

Tứ chi bách hài kinh mạch đều bình thường, không có gì bất ổn.

Sau đó thần thức tới trong đan điền.

Khí hải là nơi tối trọng yếu của tu tiên giả. Đây là một vùng hư vô mờ mịt, hai Nguyên Anh một đen một trắng đang khoanh chân lơ lửng mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền. Trên đỉnh đầu bọn chúng có một viên kim đan to cỡ long nhãn đang xoay tròn, ngũ sắc linh lực không ngừng lưu chuyển.

Mà ở dưới hai Nguyên Anh là một cái tiểu hồ, chẳng qua diện tích so với trước kia lớn hơn rất nhiều.

Hồ nước này vốn chứa pháp lực chân nguyên của Lâm Hiên.

Nhưng thu hút ánh mắt người ta nhất là chỗ cao trên bầu trời khí hải, có một lượng lam sắc quang điểm vô cùng lớn chậm rãi xoay tròn, hợp thành một vùng tinh hải cực kỳ rộng lớn.

Nhìn qua các quang điểm mỹ lệ như những vì sao trên bầu trời đêm.

Mà trong đó có một số quang điểm ánh lên màu bạc, đáng tiếc số lượng quá ít chỉ có hơn hai trăm, như muối bỏ biển khiến người khó nhận ra.

Lâm Hiên thở dài, tu luyện Tiểu La Yêu Pháp Tướng thì Lam sắc Tinh hải còn có thể thăng cấp, khi các quang điểm biến thành màu bạc thì hiệu suất sẽ gia tăng rất nhiều. Chỉ tiếc là thật sự còn chưa được bao nhiêu.

Buồn bực cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh Lâm Hiên liền bình tĩnh lại. Lúc này hắn thi triển Nội thị thuật không phải là để nghiên cứu lam sắc quang điểm mà là sự tình khác.

Đảo qua đan điền, một số thứ đỏ tươi chói mắt đã lọt ngay vào tầm mắt. Chính là Huyết Chú văn thư, những sắc quang này lưu chuyển như là đang sống vậy.

Bình thường Huyết chú văn thư sẽ không chút ảnh hưởng tới cơ thể, chỉ khi tự bội ước thì nó quay lại sẽ cắn trả chủ nhân.

Để thứ này trong thân thể, Lâm Hiên sao có thể an tâm tu luyện. Tự nhiên phải nghĩ biện pháp trừ đi.

Hồng Diệp Tiên Tử từng nói, Huyết Chú Văn Thư này là do Chú thuật đại sư luyện chế, Chỉ có tu sĩ Động Huyền Kỳ mới giải được.

Nhưng nếu không nắm chắc giải trừ được vật này, với tâm cơ của hắn mà có thể ký kết cùng Hồng Diệp Tiên Tử sao?

Nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất!

Vạn nhất nàng động tay động chân gì, chẳng phải hắn khóc không ra nước mắt sao!

Vận mệnh của mình phải do mình hoàn toàn nắm chắc, dù một điểm Lâm Hiên cũng không giao cho đối phương.

Lâm Hiên không phải là kẻ vừa thấy mỹ nữ là chân đã mềm nhũn ra. Mặc kệ đối phương là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.

Chỉ cần Hồng Diệp Tiên Tử nàng tôn kính hắn, Lâm Hiên cũng không bạc đãi nàng, nhưng Huyết Chú Văn Thư thì miễn đi, nhất định phải giải trừ.

Vật này lần trước ký kết cùng Đông Phương Minh Ngọc, trở lại động phủ Lâm Hiên đã từng cẩn thận nghiên cứu qua.

Bình thường vật này đúng là rất khó giải trừ, nhưng hắn lại am hiểu một loại thần thông vừa vặn khắc chế nó.

Vừa nghĩ đến đây, anh nhi màu trắng bên trái đã mở mắt.

Tuy chiều cao vẫn chỉ gần một tấc, nhưng so với trước thì Nguyên Anh lại có vẻ được củng cố hơn nhiều.

Vẻ mặt tiểu tử kia có chút nghiêm túc, toàn thân vừa nổi linh quang đã biến mất không thấy.

Thuấn Di!

Sau đó nó xuất hiện trước mặt những cổ tự màu hỏa hồng kia.

Nhìn ở gần thì đám cổ văn tự dường như có một loại ma lực, tiên diễm ướt át.

Vẻ mặt Nguyên Anh càng thêm ngưng trọng, đám cổ tự này càng thần bí so với lần trước, có thể cảm giác được bên trong có ẩn chứa pháp lực.

"Phốc. . ."

Anh nhi mở miệng phun ra một đạo thanh hà, tự nhiên đây là pháp lực cực kỳ tinh thuần nhưng không có hiệu quả. Cổ văn tự chợt lóe lên huyết quang, đem thanh hà cản lại.

Sắc mặt Nguyên Anh không đổi, nếu dễ giải trừ như vậy thì đừng gọi là Huyết Chú Văn Thư.

Vừa rồi chỉ là dò xét mà thôi.

Đến đây tiểu tử lại giơ hai tay lên đánh ra một pháp quyết, đồng thời điểm về phía trước.

Vù vù mấy tiếng, quanh thân Nguyên Anh hiện ra năm đạo kiếm khí ngũ sắc, đại biểu ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Như thiểm điện kinh hồng tiên diễm chói mắt, lóe ra rồi bắn tới đám cổ tự.

Vầng sáng màu huyết hồng lại lần nữa hiện ra, tuy vậy lần này lại ảm đạm không còn hiệu quả, sau đó bị đánh vỡ tan.

Thế tới của kiếm khí không ngừng nghỉ. Từ các phương các hướng, trên dưới trái phải hung hăng trảm trên cổ tự.

Một thanh âm kinh người truyền ra, cổ tự bị tứ phân ngũ liệt, tuy vậy sau đó lại xảy ra một màn khó có thể tin nổi.

Ánh sáng huyết hồng chợt lóe, bốn phía nhuốm một màu sắc yêu dị!

Sau đó huyết sắc cổ tự lại lần nữa hiện lên.

"Bất diệt chi thể."

Tròng mắt Nguyên Anh co lại lộ ra vẻ cổ quái, thì thào tự nói:

"Không đúng, không phải bất diệt chi thể. Cổ tự này như cũng không phải sinh linh mà chỉ là một loại pháp thuật.

Thật có chút phiền phức, không ngờ Huyết Chú Văn Thư này phong ấn bí thuật khó tin nổi này, thử dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa xem hữu dụng hay không!"

Lần trước Lâm Hiên dùng phương pháp để khu trừ, nhưng hữu dụng nhất chính là Huyễn Linh Thiên Hỏa, cơ hồ không chút sức lực đã đem những huyết chú cổ tự này xoá sạch.

Đó cũng điểm hắn coi thường, nguyện ý cùng Hồng Diệp tiên tử ký hạ Huyết Chú Văn Thư.

Bây giờ nhìn lại, quyết định kia có điểm lỗ mãng. Vật này còn khó chơi hơn tưởng tượng nhiều lắm.

Thở dài một hơi, Lâm Hiên quyết định sử dụng Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Chỉ thấy Nguyên Anh há cái miệng nhỏ phun ra một đạo hỏa diễm thanh mảnh, chậm rãi trôi nổi trước ngực.

Đạo hỏa diễm này có ba màu cực kì quỷ dị. Mặt ngoài xanh biếc ướt át, có thể nói là vô cùng bắt mắt, sinh cơ bừng bừng.

Mà ở giữa lại hóa thành màu lam thẳm, nhìn qua không khác gì hàn băng vạn năm.

Mà trong cùng thì mờ mịt hôn ám, không rõ chút nào khiến người ta cảm giác là một vùng chết, bên trong ẩn chứa chính là lực ăn mòn vô cùng âm hàn.

Nhìn Huyễn Linh Thiên Hỏa, khuôn mặt Nguyên Anh toát ra một tia tự đắc. Ngoài trừ Thông Thiên Linh Bảo thì đây là đòn sát thủ lớn nhất của hắn. Chẳng qua hiện có thể giải trừ Huyết Chú Văn Thư hay không thì còn chưa nắm chắc.

Do dự một lát, Nguyên Anh há miệng thổi một hơi về Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Động tác vô cùng chậm rãi hỏa nhưng diễm bay vút bay về phía trước, thoáng cái đã đã tới đám cổ tự.

Ánh sáng huyết hồng lại lần nữa hiện lên, nhưng ngay cả kiếm khí nó cũng không ngăn được huống chi là Huyễn Linh Thiên Hỏa, vừa tiếp xúc đã tan biến như bọt khí.

Sau đó, tầng hỏa diễm liền đem cổ tự bao bọc lại.

Độc đối độc tự nhiên không hữu dụng nhưng cực hàn lập tức đem nó băng phong, sau đó một tầng ăn mòn lại có hiệu quả.

Bất diệt thần thông cũng chỉ là tương đối mà thôi, âm đương điều hòa, ngũ hành tương khắc, thế gian này không có thứ gì có khả năng vĩnh sinh bất diệt.

Ngay cả Chân Tiên gặp vận cũng có thể ngã xuống. Huống chi là Huyết Chú Văn Thư, Huyễn Linh Thiên Hỏa vừa lúc là vật khắc chế, chỉ ngăn cản được một lúc rốt cục cũng biến thành hư vô, không còn tái sinh được nữa.

Nguyên Anh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng như điên.

Hoàn hảo là Huyễn Linh Thiên Hỏa có hiệu quả, nếu không lần này tự cho là thông minh, trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Sau đó tiểu tử kia lại điểm ra một lần chỉ, đoàn Tam Sắc Hỏa Diễm tuyệt mỹ lại hướng một đám cổ tự khác bay đi.

Chú thích: (1) Sơn nhân tự có diệu kế: Câu này là của Hán Vũ Hầu Gia Cát Thừa Tướng. Ở đây ông khiêm tốn tự nhận mình là sơn nhân, một người ẩn dật tại thâm sơn cùng cốc.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1573 -1574: Giăng Lưới

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 22


Tùy Đường Diễn Nghĩa

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 100


Bé Con! Em Yêu Anh À?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36


Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100