Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1513 - 1514: Tiên Nhân Chi Bảo

Chương trước: Chương 1511 - 1512: Tế Đàn Cùng Ngọc Phù



Theo như lời hư ảnh, cho dù là Tán tiên cũng phải động tâm.

"Ta cần trả giá điều gì?"

Điền Tiểu Kiếm trải qua vô số gian khổ ma luyện, tâm trí thành thục như hồ ly.

Cho dù lời đối phương không phải hư ngôn, muốn tìm được bảo vật khẳng định phải trả cái giá rất lớn.

Hư ảnh nghe thì có chút ngẩn ngơ, không giận mà lại mừng rỡ. Nếu là kẻ khác, khẳng định không ngừng hỏi dò hỏi chỗ tốt. Không ngờ tiểu tử này vẫn còn bình tĩnh như vậy.

Không tồi, không tồi, tu vi tuy thấp một chút nhưng là chân ma chi thể, tâm cơ lại tinh xảo khó tìm.

Hư ảnh đang còn mừng thầm thì đột nhiên Hồn niệm không gian lại chấn động kịch liệt.

Điền Tiểu Kiếm không nói hai lời, tay áo phất một cái, mấy kiện bảo vật bay vút ra xoay quanh bay múa trước người, thần tình trở nên căng thẳng vô cùng.

Có điều hư ảnh xem như không thấy, nghiêng đầu rồi kinh ngạc mở miệng :

"Ồ. Không ngờ cấm chế do Cửu Thiên Huyền Nữ lưu lại đã bị phá trừ, mà không phải thi triển huyết tế thuật. Vậy chỉ còn Linh La Ngọc Phù. Hừ, vài món bảo vật do tiện tỳ kia lưu lại xuất thế sao? Chẳng qua ả đã hình thần câu diệt, chỉ bằng vào bảo vật vài món không thông linh, còn cơ hội xoay chuyển càn khôn sao?"

Thanh âm hư ảnh ngày càng thấp, trên mặt lại tràn đầy vẻ châm chọc.

***

Lúc này Lâm Hiên không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bốn kiện bảo vật trước mắt.

Nhìn qua tâm thần như bị bảo vật hấp dẫn nhưng kỳ thật đại bộ phận tinh lực đều tập trung Vọng Đình Lâu ở bên cạnh, đề phòng đối phương xuất thủ ám toán.

"Lâm đạo hữu, ngươi đang suy nghĩ điều gì bản tôn có thể hiểu được. Tốt nhất là chúng ta không nên có tâm tư khác. Có câu, nhân tâm bất túc xà thôn tượng (1), được mấy bảo vật này đối với chúng ta đã là tiên phúc tu luyện ba đời, bình an thu bảo vật mới là vui mừng lớn nhất, tội gì vì tham niệm nhất thời mà làm ra chuyện lưỡng bại câu thương?"

Thanh âm Vọng Đình Lâu truyền vào tai, đương nhiên cũng sợ Lâm Hiên gây bất trắc.

"Lời đạo hữu thật hợp ý Lâm mỗ, đã có nhân duyên gặp gỡ, tại hạ không muốn trở mặt cùng huynh, chi bằng chúng ta mở ra xem có bảo vật gì, sau đó mới quyết định phân chia, không biết ý đạo hữu thế nào?" Lâm Hiên thở dài, ngôn ngữ chân thành vô cùng.

"Ừm, rất hợp ý ta, để công bằng thì mỗi người chúng ta cùng mở một cái." Vọng Đình Lâu gật đầu, sau đó hai người thi triển thần thông, thu hai cái hộp ngọc về trong tay.

Hai hộp này dài rộng khoảng nửa tấc, với kiến thức uyên bác của hai người mà nhìn không ra là từ tài liệu gì chế tác thành, mười phần không phải ở Nhân Giới.

Không có cấm chế phù triện dán ở trên. Nhưng bàn tay Lâm Hiên vừa chạm nắp hộp, mặt trên nổ bắn ra một đạo bạch sắc hồ quang.

Lâm Hiên sớm đã cảnh giác, tâm niệm nhất động, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện ra đón đỡ hồ quang bắn tới. Phốc phốc mấy tiếng, Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên, đã đem công kích hóa giải.

Trên trán Lâm Hiên thấm mồ hôi, cũng may hồ quang không quá mức lợi hại. Hắn hít vào một hơi, ngoài Huyễn Linh Thiên Hỏa, bàn tay còn lóe ra ngũ sắc linh quang chói mắt, bạch sắc hồ quang lại hiện lên. Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng nổ lốp bốp dày đặc không ngừng truyền vào tai.

Hồ quang có chỗ độc đáo nhưng không được linh lực bổ sung, giằng co chừng nửa tuần trà rồi biến thành hư vô.

Cạch một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, bảo vật bên trong hiện ra.

"Đây là..."

Lâm Hiên sớm đã khẩn trương, ánh mắt vừa đảo qua thì há miệng trừng mắt, giật mình tới cực điểm.

Nguyệt Nhi đang ở một bên giám thị Vọng Đình Lâu, lúc này cũng tò mò nghiêng đầu nhìn qua. Sau đó nàng cũng che miệng, cơ hồ nghĩ mình nhìn lầm.

Bên trong không phải đan dược pháp bảo, cũng không phải tài liệu luyện khí quý hiếm gì.

Mà là…Một lọn tóc!

Một lọn tóc thật dài cuốn cùng một chỗ, nếu trên người một nữ tử cao gầy thì lọn tóc này cũng dài tới thắt lưng.

Đây là di bảo tiên nhân sao?

Lâm Hiên có chút do dự, đem thần thức nhập vào trong đó. Lát sau hắn ngẩng đầu, trên mặt lại tràn đầy vẻ thất vọng.

Buộc tóc không chút linh tính, nhìn qua chỉ như là tóc của một nữ tử phàm nhân bình thường.

Hắn thở dài, đưa mắt nhìn qua Vọng Đình Lâu.

Hộp ngọc kia cũng có cấm chế nhưng đã bị giải trừ, lúc này trong tay Vọng Đình Lâu cầm một tấm phù triện.

Tiên nhân chi phù diệu dụng đến thế nào?

Lâm Hiên có chút vui vẻ nhưng sau đó vẻ mặt trở nên âm trầm.

Không ngờ đây là một tấm tàn phù, tựa hồ bị người xé còn lại một nửa, tuy rằng có linh quang tỏa ra nhưng không có biện pháp sử dụng, nhiều nhất chỉ dùng để nghiên cứu chế phù thuật.

Chẳng qua phù triện thuật của Tiên nhân gian nan thâm ảo vô cùng, tu tiên giả Nhân giới sao có thể lý giải?

Bảo vật này với hai người cũng vô dụng. Còn lọn tóc nhìn qua chỉ là một kiện phế vật.

Lâm Hiên cùng Vọng Đình Lâu liếc nhau, biểu tình có chút uể oải.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem lọn tóc bắn qua đối phương. Vọng Đình Lâu tiếp nhận, sau đó cũng đem tàn phù bắn qua hắn.

Hai người kiểm tra một phen thì vẫn là vẻ mặt thất vọng. Chẳng qua rất nhanh ánh mắt đảo tới hai bảo vật còn lại.

Lâm Hiên không chút do dự thu bình ngọc tinh xảo về. Ngoài ý muốn là Vọng Đình Lâu lại hướng tới hộp gỗ. Lâm Hiên không khỏi nheo mắt, hắn đâu có ngờ đây là ý của Dực Long chân nhân.

Bình ngọc cỡ hơn tấc nhưng không có cấm chế, Lâm Hiên không tốn sức đem nắp bình mở ra, một tức thời mùi hương cay độc từ bên trong thoảng ra.

Lâm Hiên biến sắc phất tay, thanh quang lóe lên, trong lòng bàn tay đã có một viên đan hoàn màu phấn hồng to cỡ long nhãn.

Có điều đan dược này có nhiều vết loang lổ cùng vô số điểm đen lỗ chỗ.

Phế đan!

Vọng Đình Lâu cầm hộp gỗ nhưng còn chưa mở, thấy phế đan thì vẻ mặt vô cùng khó coi.

Dù đan dược này có hiệu quả nghịch thiên thế nào, một khi đã luyện phế thì không chút tác dụng.

Bộ dáng hai người vô cùng ủ rũ, một lát sau thanh âm Lâm Hiên mới vang lên.

" Còn hộp gỗ này, không biết nên mở chăng?"

"Đạo hữu không cần để tâm" Vọng Đình Lâu đáp lời, tiếng mở lạch cạch đã vang lên.

"Đây là… "

Lâm Hiên trừng lớn mắt lúc sau lại nhếch môi cười khổ.

Trong hộp gỗ là…Son, bút trang điểm, môi màu, còn có đủ loại thuốc cao phấn. Liếc mắt có thể nhìn ra mấy thứ này là hộp trang điểm của nữ tử.

"Không sai, chính là hộp trang điểm của Cửu Thiên Huyền Nữ, là bảo vật mà tất cả nữ tu tha thiết ước mơ, có nó thì Tiêm Tiêm tiên tử còn từ chối được ta sao?" Dực long chân nhân mừng như điên ha hả cười lớn trong đan điền khí hải của Vọng Đình Lâu.

Vọng Đình Lâu nghe thì có chút giận truyền âm: "Ngươi nói cái gì. Ngươi hao hết thiên tân vạn khổ, Phá Toái Hư Không tới Nhân giới chúng ta chính là vì cái hộp trang điểm này?"

"Hừ, ngươi thì biết cái gì, nhan sắc Cửu Thiên Huyền Nữ tuy kém Tu la Vương một chút, nhưng theo thượng cổ điển tịch, hộp trang điểm này của nàng có hiệu quả bảo dưỡng dung nhan tuyệt vời nhất, đối với nữ tử là bảo vật vô giá. bản tôn cần vật này để tặng Tiêm Tiêm tiên tử làm sính lễ. Vọng Đình Lâu, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì , nhất định phải đoạt được nó." Dực long chân nhân thu hồi vẻ lười biếng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

"Vậy còn ba kiện kia.. ".

"Mấy thứ đó chẳng qua là sắt vụn đồng nát mà thôi, không biết năm xưa Cửu Thiên Huyền Nữ nghĩ như thế nào mà lưu lại mấy thứ vô dụng này. Vọng Đình Lâu, ngươi không cần lo lắng, đợi tới Linh giới, có bản tôn quan tâm ngươi còn sợ thiếu bảo vật sao?"

"Ngươi?"

Nguyên Anh Vọng Đình Lâu mở mắt, nhìn nguyên thần phía trước với vẻ hoài nghi.

"Không tin ta sao, cho ta là huênh hoang sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh giới của bản tôn, cho dù bản thể Thiên Nguyên ma tổ kia trước mặt ta cũng không đáng nhắc tới, cho nên... Ngươi không cần sợ ta không giúp ngươi"

Vẻ mặt Dực long chân nhân chính khí lẫm lẫm nhưng Vọng Đình Lâu vẫn còn hoài nghi, tuy vậy đến nước này có vẻ đã buông xuôi: "Được rồi, ngươi không cần thổi phồng bản thân mình nữa, cho dù ngươi tại Linh giới không như thế, một khi ta đã đáp ứng thì sẽ giúp ngươi. "

Dực long chân nhân dở khóc dở cười, chẳng qua không biết giải thích thế nào. Đợi khi Linh giới xem đối phương còn nghĩ là hắn nói dối hay không.

Nhìn vào bốn kiện bảo vật, Lâm Hiên rơi vào trầm mặc.

Nhất thời không khí trở nên ngưng đọng.

Thật lâu sau. Lâm Hiên khẽ nhếch môi, thanh âm lộ vẻ uể oải:

"Không ngờ chân tiên chi bảo là như vậy, ngươi xem, chúng ta nên phân chia như thế nào"

Vọng Đình Lâu do dự mở miệng: " Thật có chút khó giải quyết, nhưng mặc kệ thế nào, bảo vật trong hộp gỗ này nhất định phải về ta."

Chú thích: (1): Câu trên nghĩa là: Lòng người không đủ như rắn nuốt voi. Ý nói: Lòng tham của con người không bao giờ biết đủ.

Trong Minh Tâm Bửu Giám có bài thi hán văn:

Đắc thất vinh khô tổng thị Thiên,

Cơ quan dụng tận dã đồ nhiên.

Nhơn tâm bất túc xà thôn tượng,

Thế sự đáo đầu đường bộ thiền.

Vô dược khả y khanh tướng bịnh,

Hữu tiền nan mãi tử tôn hiền.

Gia đương thủ phận tùy duyên quá,

Tiện thị tiêu diêu tự tại Tiên.

Nghĩa :

Được mất tươi khô tất cả bởi Trời,

Cơ quan dùng hết vậy không như thế.

Lòng người chẳng đủ như rắn muốn nuốt voi,

Việc đời đến lúc cuối cùng như châu chấu bắt ve.

Không thuốc nào chữa bịnh ham khanh tướng,

Có tiền khó mua được con cháu hiền.

Nhà nên giữ phận theo duyên qua,

Quả là Tiên được tiêu diêu tự tại.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1515 - 1516: Tâm Cơ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trái tim ai chưa từng điên dại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Cấm Ái Chi Tương Sủng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 76


Màu Xám Đen

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Tổng Giám Đốc Độc Tài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 52