Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1408 - 1409: Trở Về U Châu

Chương trước: Chương 1406 - 1407: Địch Nhân Thần Bí



Hai người trò chuyện chốc lát, Lục Doanh Nhi liền hành lễ cáo từ.

Sáng hôm sau Lâm Hiên rời động phủ, ở lối ra sơn cốc liền phát hiện một thiếu nữ thân hình dong dỏng cao tại đó chờ.

"Tuyền nhi, sao ngươi ở chỗ này?" trên mặt Lâm Hiên lộ một tia kinh ngạc: "Không phải Nguyệt nhi đã phân phó ngươi tu luyện cho tốt sao?"

"Sư tổ." Thiếu nữ uyển chuyển khẽ chào: "Tuyền nhi muốn cùng người trở về U Châu, đồ tôn nghe Doanh Nhi tỷ tỷ nói nơi đó có biến, không biết phụ mẫu hiện tại ra sao nữa, hơn trăm năm rồi không thấy họ."

Cốt nhục tình thâm! Tu tiên giả cũng không ngoại lệ, trên mặt Trịnh Tuyền lộ vẻ nhớ nhung vô cùng.

"Thiếu gia, hay là đem Tuyền nhi theo. Trên đường đi có ta chỉ điểm, tu hành cũng không chậm trễ." Bạch quang lóe lên, Nguyệt nhi đã theo làn hương phong rời Thiên Cơ phủ.

Gần đây tiểu nha đầu mới gặp lại đồ đệ bảo bối không nỡ rời xa, hơn nữa thỉnh cầu này vốn hợp tình hợp lý.

"Được rồi, bất quá trên đường ngươi phải nghe phân phó, không được tùy tiện đi lung tung."

Lâm Hiên gật đầu đồng ý bất quá lại dặn dò như một vị nghiêm sư.

"Đa tạ sư tổ, đa tạ sư phụ, hai người yên tâm, Tuyền nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Trịnh Tuyền mừng rỡ bái xuống.

"Được rồi, không cần đa lễ." Nguyệt nhi đưa tay đỡ nàng, trên đường có bạn tiểu nha đầu cũng rất vui vẻ, ngoài khi tu nàng còn có người phiếm luận.

Hai nàng vào trong Thiên Cơ phủ còn Lâm Hiên thì hóa thành một đạo kinh hồng rời Cửu Lăng Sơn.

Tịch Ninh phủ ở nam bộ Vân Châu, diện tích chừng gần trăm vạn dặm, cực kỳ phồn vinh. Hạo Thạch Thành là đại thành đệ nhất nơi đây, cũng là một trong ba tòa thành lớn nhất Vân Châu.

Lâm Hiên đem tu vị thu liễm đến Ngưng Đan kỳ đáp xuống. Đưa mắt nhìn hùng thành khí thế hùng tráng hắn không khỏi cảm khái. Nhớ năm xưa lần đầu tới Vân Châu chính là truyền tống đến Hạo Thạch thành này, hôm nay trở lại chốn cũ khiến tâm cảm trào dâng.

Đột nhiên tròng mắt hắn hơi co lại, như cảm ứng được điều gì quay sang.

"Thiếu gia, làm sao vậy?" Thanh âm trong trẻo truyền vào tai, Nguyệt nhi đã nhận thấy vẻ khẩn trương của hắn.

"Nguyệt nhi, nàng không phát hiện sao, phía tây nam nơi này khoảng mấy ngàn dặm, có một luồng ma khí quỷ dị...." Lâm Hiên thì thào mở miệng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Thần thức của hắn hiện vô cùng cường đại nhưng cũng không thể cảm ứng xa đến vậy, có điều ma khí kia thật sự cổ quái vô cùng, dường như đang tác động đến thiên địa nguyên khí.

Có chút giống ma khí của Già La Cổ Ma trên Yêu Linh đảo nhưng tinh khiết hơn nhiều.

"Có một chút..." Bạch quang lóe lên, một thiếu nữ mỹ miều hiện ra trước mặt."Chẳng lẽ có yêu ma, thiếu gia, chúng ta có đi xem không?"

"Đương nhiên không." Lâm Hiên phất tay, trên mặt lộ một tia chê cười: "Cho dù có thì sao, bản thiếu gia đâu có nghĩa vụ phải tới trừ ma vệ đạo gì đó."

"Lời này cũng không sai."

Nguyệt nhi gật đầu, đề nghị vừa rồi có chút đa tâm, cho dù là yêu ma lợi hại cũng có tu tiên giả Hạo Thạch thành đối phó. Hiện giờ chính là cần trở về U châu.

Lâm Hiên liếc sang hướng tây nam, toàn thân nổi thanh quang bay vào Hạo Thạch thành.

Cùng lúc đó, sâu trong một động huyệt tối tăm có một chiếc kém màu đen cực lớn đứng sừng sững.

Trong kém là một ma vật thân cao bảy trượng khiến người kinh tâm đập vào mắt. Đột nhiên hắn mở hai con mắt đỏ lòm to như hai quả chuông đồng, hung quang bắn ra bốn phía.

"Hai tên Ly Hợp Kỳ nhân tộc! Khá khen cho Liễm Khí Thuật thần diệu, thiếu chút nữa bản ma tổ đã bị gạt..."

Trong miệng nói như vậy nhưng trên khuôn mặt dữ tợn lại tràn đầy vẻ cảnh giác. Qua thời gian chừng một tuần trà, hắn mới nhẹ nhàng thở ra lầu bầu: "Cũng may hai lão quái vật không muốn xen vào việc người khác, nếu không bản ma tổ có chút phiền toái a."

Lúc này Lâm Hiên đã tới cổ truyền tống trận trong Hạo Thạch Thành. Nó vốn được truyền thừa thời kỳ thượng cổ, có thể truyền tống hàng mấy nghìn vạn dặm tới các châu khác, ngoại trừ U Châu cùng Ung châu.

Lâm Hiên định tới Thanh Châu là nơi gần nhất, sau đó bay trở về U châu.

Giao nạp mười vạn tinh thạch hắn thuận lợi truyền tống về Thanh Châu. Diện tích châu này lớn hơn mấy lần so với U Châu.

Lâm Hiên không chút nào chậm trễ, cứu người như cứu hỏa. Bái Hiên Các mặc dù là địa đầu xà nhưng đối phương có mấy Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng.

Thanh Châu đến U Châu hàng nghìn vạn dặm, khi xưa hắn tốn gần ba tuần trăng mới vượt qua. Bất quá hiện tại chỉ không đến bốn ngày. Một tấm bia đá ánh vào mi mắt. Trên mặt viết hai chữ triện rồng bay phượng múa.

U Châu!

"Thiếu gia, chúng ta đã trở lại!" Nguyệt nhi rời Thiên Cơ phủ đưa mắt nhìn bình nguyên trải rộng tới đường chân trời. Đây là nơi hai người chập chững bước vào tu đạo, hai lần rời đi lại hai lần trở về, mỗi lần đều có những cảm giác khác biệt.

Trịnh Tuyền thì hai tay đan vào nhau đứng ở bên cạnh, tâm tình có chút kích động, trăm năm rồi rốt cục sắp được được gặp lại song thân, không biết phụ mẫu hiện thế nào.

"Được rồi, chúng ta mau trở lại Bái Hiên Các..." Thần sắc Lâm Hiên trở lại như thường mở miệng.

"Thiếu gia nói không sai, chúng ta đi..."

Toàn thân Nguyệt nhi hiện linh quang, ở trong Thiên Cơ phủ lâu như vậy tiểu nha đầu cũng có chút chán chường. Chỉ thấy thanh sắc linh quang tăng vọt đem thân thể Trịnh Tuyền khẽ quấn lại, liền hóa thành một đạo kinh hồng mỹ lệ bay về phía bầu trời bao la.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười cũng bay theo.

Bích Vân sơn, phẩm chất linh mạch nơi đây rất tốt tại U Châu. Hiện đã bị Thiên Ban Môn chiếm cứ.

Thiên Ban Môn môn chủ chính là phụ thân của Trịnh Tuyền, mẫu thân của nàng chính là cô gái nhỏ năm xưa Lâm Hiên từng gặp khi tới Bích Vân Sơn phó hội, Từ Nhân trong Từ thị huynh muội.

Có quan hệ này Thiên Ban Môn cùng Bái Hiên Các đã kết làm liên minh. Được Bái Hiên Các phụ trợ, những năm gần đây Thiên Ban Môn đã trở thành đại môn phái thứ hai U Châu. Chỗ tốt cũng nhiều mà trận chiến với nhóm tu sĩ thần bí kia, Thiên Ban Môn cũng không tránh khỏi liên lụy.

Tổng đà Bái Hiên Các cách nơi này khá xa, Lâm Hiên định tới Bích Vân sơn tìm hiểu một chút.

Một đường bay đi hắn có chút cảm khái, trở về mới phát hiện U Châu quả thật hoang vu.

Linh khí mỏng manh nên số lượng tu sĩ không nhiều. Bay mấy vạn dặm mà dù là Linh Động kỳ đệ tử cũng không thấy. Nguyệt Nhi bay ở bên ngoài một canh giờ thì lần nữa về Thiên Cơ phủ.

Mắt thấy thái dương nhô lên cao, thời gian sắp chính ngọ, Lâm Hiên đang bay qua một đầm hồ nhỏ thì dừng lại, như là cảm ứng được cái gì.

Bên trái khoảng bảy tám dặm sát khí ngút trời, linh khí có chút hỗn loạn.

Là tu tiên giả đang xung đột. Có quan hệ tới Bái Hiên Các chăng?

Lâm Hiên chần chờ một chút liền biến thành một đạo kinh hồng bay vút mà đi. Với độn thuật hiện tại bảy tám dặm bất quá là một nhịp hô hấp.

Chỉ thấy phía trước linh quang chói mắt, tiếng nổ bạo liệt rơi không ngừng truyền vào tai, trên bầu trời pháp bảo bay múa. Đấu pháp khá kịch liệt.

A...! Chỉ nghe một tiếng hét thả, một tu sĩ đã bị người cắt mất thủ cấp.

Ánh mắt Lâm Hiên lướt qua đám người thì dừng lại ở một nữ tử.

Thật là không quen không gặp lại, hắn đang muốn đi Bích Vân sơn, không ngờ nửa đường lại gặp nàng.

Lâm Hiên sờ sờ mũi, trên mặt không khỏi lộ nụ cười.

Lúc này có thanh âm khàn khàn truyền vào tai:" Mấy tên gia hỏa không biết nặng nhẹ, nếu các ngươi bó tay chịu trói thì bản tôn có thể tha một mạng. Châu chấu đá xe, Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà dám đối kháng cùng bản tôn sao?"

Vừa lên tiếng là một hắc bào trung niên Nguyên Anh Sơ kỳ tầm tứ tuần, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, dù một địch năm nhưng đang chiếm thượng phong.

Hắn chưa tế ra pháp bảo, chỉ là một thân ngũ hành pháp thuật quỷ dị đã khiến năm người ngăn cản không nổi. Có điều công pháp của hắn Lâm Hiên cảm thấy có chút quen mắt.

"Sư tỷ đi mau, lão gia hỏa này để chúng ta ngăn trở." Một tu tiên giả cao gầy thao túng một thanh phi kiếm tỏa ra linh quang rực rỡ lên tiếng.

"Đúng vậy, sư tỷ. Bổn môn còn đợi ngươi trở về chủ trì đại cục." Một tu tiên giả cụt một tay nghiến răng tăng mạnh thế công.

"Hừ, muốn đi sao? Mơ mộng hão huyền, Từ tiên tử, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho bản tôn." Nghe vậy hắc bào trung niên sĩ quay sang nữ tử duy nhất cười dữ tợn.

Dáng vẻ nàng thành thục nhưng khuôn mặt thanh tú đáng yêu tựa trăng rằm, toàn thân lộ vẻ phong tình bức người. Chính là phu nhân Thiên Ban Môn chủ.

Toàn thân hắc bào tu sĩ tỏa ra sát khí, mở to miệng phun ra một kiện pháp bảo là một thanh Loan đao, lệ quang chói mắt hung hăng chém về phía Từ Nhân.

Hắn ra tay tàn nhẫn vô cùng, không hề mảy may thương hương tiếc ngọc.

Từ Nhân hoa dung thất sắc không dám chọi cứng, muốn tránh về phía sau lại phát hiện không khí chung quanh trở nên đông cứng, nhất thời thân thể mềm mại không thể động đậy.

"Đây là bí thuật gì?"

Từ Nhân quá sợ hãi nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích chém về phía mình.

Mấy gã đồng môn vừa sợ vừa giận nhưng lực bất tòng tâm, tự thân đang còn khó bảo toàn.

"Mẫu thân!"

Đúng lúc này một tiếng gọi to duyên dáng truyền vào tai, sau đó cách hơn mười trượng linh quang lóe lên, một thiếu nữ xinh đẹp lăng không hiện ra.

Không cần phải nói, tự nhiên là Trịnh Tuyền thấy mẫu thân gặp nạn vội bay ra. Lúc này nàng chỉ kịp trước người mẫu thân, hai tay dang ra dùng thân thể mềm mại đỡ kiếm.

"Tuyền nhi!"

Từ Nhân quá sợ hãi, mẫu tử từ biệt đã trăm năm, nằm mơ cũng không ngờ trong hiểm cảnh gặp lại nhi nữ thân yêu.

Vốn gặp lại là mừng rỡ nhưng lúc này rất có thể máu loang năm thước.

Lúc nguy cơ phàm nhân còn có thể phát huy tiềm lực chứ đừng nói tu tiên giả. Từ Nhân lo lắng ái nữ nên linh lực toàn thân tăng vọt, thoáng một lát đã thoát khỏi trói buộc bí thuật đồng thời lao lên chắn trước người ái nữ.

"Các ngươi!"

Hắc bào tu sĩ kinh ngạc nhưng cười lạnh, không hiểu sao hai nữ tử này lại tranh nhau sống nhưng đều vô dụng, cả hai sẽ biến thành quỷ dưới đao của hắn.

Có điều một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra. Mắt thấy loan đao cách Từ Nhân chỉ hơn một tấc thì đột ngột vỡ vụn ra.

"Phụt..."

Bổn mạng pháp bảo bị hủy khiến hắc bào tu sĩ mặt trắng như tờ giấy, phun ra một búng máu.

Trong mắt ẩn hiện một tia hoảng sợ, thân là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả còn không biết sao bảo vật bị hủy.

Chẳng lẽ...

"Ai, ở đó giả thần giả quỷ đắc tội bản tôn, không sợ nỗi khổ rút hồn?" Hắn hoảng sợ quá mà la lên.

"Hừ, nỗi khổ trừu hồn, chỉ là một Nguyên Anh Sơ kỳ tiểu tử, thật không biết sống chết."

Trong trẻo thanh âm truyền vào tai sau đó linh quang lập lòe, một nam một nữ xuất hiện giữa không trung.

Trên mặt Nguyệt nhi tràn đầy vẻ ngạo nhiên, vừa rồichính là nàng đã ra tay. Đồ đệ bảo bối nguy hiểm, sao có thể thấy chết mà không cứu.

Khách không mời mà đến khiến hắc bào tu sĩ kinh sợ, vội thả thần thức quét tới.

"Hả...là..."

Hắc bào tu sĩ kinh hãi lắp bắp. Chỉ thấy linh lực trên người đôi nam nữ cường đại còn vượt xa cả Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1410 - 1411: Quy Luật Nhân Sinh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Vĩ Gian Phong

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Anh Chủ Nhà Mình!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24



Ký ức nửa đêm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 39