Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1321 - 1322: Phân Tán Địch Nhân

Chương trước: Chương 1319 - 1320: Xuất Kỳ Bất Ý



"Thái thượng trưởng lão sự tình gì phân phó? Phải chăng lực lượng công đảo chưa đủ, muốn chúng ta mau đến tiếp viện?" Thanh âm khàn khàn truyền vào tai, vừa lên tiếng là một tử y lão giả với vẻ mặt ngưng trọng.

"Triệu trưởng lão lo lắng quá rồi. Doanh Châu Đảo mặc dù cấm chế trùng trùng nhưng tu sĩ cấp cao hai phái chúng ta tụ cùng một chỗ, muốn đối phó Thiên Nhai Hải Các chỉ là vấn đề thời gian. Là địa phương khác có biến." Thanh âm Không Năng trầm thấp nói.

"Địa phương khác có biến, không lẽ ... là minh hữu của Thiên Nhai Hải Các" Hòa thượng mặt mũi phương phi kia không nhịn được vẻ mặt khó coi tiếp lời.

"Không sai, chư vị đạo hữu còn nhớ tin đồn về tương thân đại hội do Thiên Nhai Hải Các tổ chức tại Tĩnh Nguyệt đảo chứ?"

"Tương thân đại hội?"

"Đúng vậy, Thiên Nhai Hải Các này nữ tu mỹ miều vô số kể, lần này cử hành tương thân đại hội liền gả không ít nữ tử cho các tông môn ở hải ngoại, cùng bọn chúng kết minh"

"Ý của Thái thượng trưởng lão là..."

"Rất đơn giản, nếu chỉ một Thiên Nhai Hải Các thì sao đủ thực lực đối kháng cùng hai phái chúng ta, nhưng nếu hợp cả ngoại hải tu tiên giới thành một thể thì không thể xem thường"

"Hừ, sư huynh có phải là lo lắng quá rồi không, hải ngoại tuy phồn thịnh nhưng trình độ tu tiên còn xa mới theo được Vân Châu nội địa chúng ta..."

"Nói bậy, hải ngoại tu sĩ tuy công pháp bảo vật kém chúng ta một bậc nhưng tông môn gia tộc nhiều vô số, không dễ dàng đối phó. Thái thượng trưởng lão đã phát Thiên Lý phù, chẳng lẽ ngươi muốn nghịch ý chỉ của lão nhân gia sao?" Thanh âm quyến rũ nhưng đầy băng lãnh truyền vào tai. Chỉ thấy Huân Hương tiên tử lạnh lùng tiếp lời, thân thể mềm mại bắt đầu phát ra âm khí.

"Hai vị bớt giận, tại hạ nào dám đi ngược ý chỉ Thái thượng trưởng lão." Hòa thượng tai to mặt lớn vội rút đầu rút cổ, trên mặt hiện vẻ xấu hổ: "Chỉ không biết là lão nhân gia phân phó như thế nào?"

"Còn phải hỏi sao, tự nhiên là tiên hạ thủ vi cường, ngoại hải tu tiên giả muốn cùng Thiên Nhai Hải Các kết minh thì chúng ta sẽ giết gà răn khỉ, đem mấy môn phái cường đại nhất diệt sạch khiến đám còn lại kinh hồn táng đảm như vậy liên minh này ắt tự tan." trên mặt Không Năng hiện lên một tia dữ tợn, hung tợn mở miệng.

"Kế sách này quả không tồi."

"Ta cũng nghĩ vậy, cứ lấy thủ đoạn sấm sét mà giáng cho đám gia hỏa không biết sống chết kia một đòn, xem sau này bọn hắn còn dám đối nghịch cùng chúng ta không?"

Thanh âm hưng phấn cùng tàn bạo truyền ra, diệt sát tông môn gia tộc tự nhiên có thể thu về rất nhiều bảo vật, các Nguyên Anh kỳ lão quái ở đây không khỏi xuýt xoa.

Trong lòng đang Lâm Hiên tự đắc thì một thanh âm khàn khàn vang lên, thì ra là tử y lão giả có tu vị trung kỳ:

"Chờ một chút, làm như vậy không ổn."

"Không ổn?" Không Năng nhướng mày: "Triệu huynh nói như vậy là muốn cãi lời sư thúc lão nhân gia sao?"

"Ta sao có gan lớn cỡ này. Chỉ có điều mục tiêu của chúng ta là Thiên Nhai Hải Các, đám tu sĩ ngoại hải muốn gây rối thì cũng không cần thiết phải để ý tới. Chỉ cần công phá được Doanh Châu Đảo thì đám còn lại ắt tự tan. Không lo đối phó địch nhân hại nhất mà lại đi tiến công tổng đà những môn phái khác? Thế này chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn sao? Thái thượng trưởng lão anh minh thần võ sao lại có ý định này?" thần sắc tử y lão giả hiện vẻ bất thiện.

"Lời này của Triệu huynh là đang hoài nghi ta cùng Huân Hương tiên tử giả truyền pháp dụ của Thái thượng trưởng lão?" Thần sắc Không Năng trở nên vô cùng khó coi, thanh âm phát ra càng trầm thấp.

"Tại hạ không có ý đó, chỉ là mệnh lệnh này thực khiến người có chút kinh ngạc, đạo hữu có thể đem Thiên Lý Phù lấy ra cho chúng ta xem được chăng?" Tử y lão giả cẩn trọng mở miệng.

"Ngươi..."

Lúc này Huân Hương tiên tử đã trở nên giận dữ còn Không Năng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tiên tử tức giận với lão đầu không biết phân biệt phải trái này làm gì, cú để hắn xem Thiên Lý Phù là được, ta không tin hắn thật dám nghịch lại mệnh lệnh của sư thúc."

Lời còn chưa dứt Không Năng duỗi tay vỗ vào bên hông, một cái ngọc giản trắng như tuyết xuất hiện trước mặt đám người. Lâm Hiên thông qua sưu hồn Huân Hương tiên tử đã biết thông tin về hai lão quái vật Ly Hợp Kỳ của Lệ Hồn Cốc, việc giả dạng thanh âm của Thanh Nguyên thi vương thì với tu vị của đám này tuyệt không thể phát hiện được.

Thấy hòa thượng này bình tĩnh như thế, trên mặt tử y lão giả không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, chẳng lễ sư thúc đã hạ mệnh lệnh hoang đường như thế...

Nếu thật sự là như thế, sự tình kế tiếp thật không tốt!

Trong lòng lão bắt đầu không yên, hối hận vì đã xuất đầu nhưng sự tình đã tới bước này nào còn còn đường lui, lão đành làm bộ kiệt ngạo tiếp nhận Thiên Lý Phù rồi đem thần thức chìm vào trong.

"Như thế nào, pháp dụ trong Thiên Lý phù này là giả sao? có phải là ta cùng Huân Hương tiên tử liên thủ giả truyền mệnh lệnh?" Lâm Hiên cười lạnh mở miệng trấn áp khí thế đối phương.

"Điều này... Phù này không giả nhưng mệnh lệnh cũng quá hoang đường, bảo chúng ta không cần vội tới tập trung tại Thiên Nhai Hải Các mà là chia ra, đem Vạn Cổ Tông, Bạch Sa Bang, Ma Kình Bang cùng Trịnh gia ở Đại Cô Đảo, Thượng Quan gia ở Lôi Nguyệt đảo, Trầm gia ở Tùng Lâm Đảo, hơn ba mươi tông môn gia tộc lớn nhất tại hải ngoại toàn bộ trừ bỏ tận gốc" Tử y lão giả do dự mở miệng.

"Triệu Tuyết Đông, ngươi với bản cung vốn có tư oán nhưng hiện tại đang đương đầu địch mạnh, về tình về lý chúng ta nên chân thành hợp tác. Nhưng nếu ngươi đã thừa nhận Thiên Lý phù là thật mà còn muốn lấy trứng chọi đá, vi phạm pháp dụ Thái thượng trưởng lão làm loạn nhân tâm, thì bản cung đành phải sanh cầm ngươi chờ Thái Thượng lão nhân gia phát lạc."

Lời còn chưa dứt thân thể mềm mại của Huân Hương tiên tử đã phát ra âm khí nồng nặc, ẩn ẩn có tiếng lệ quỷ than khóc thê lương truyền ra. Triệu Tuyết Đông quá sợ hãi vội vàng duỗi tay vỗ vào sau ót, lấy ra một pháp bảo hình dạng cổ quái.

"Tiên tử bớt giận, ta nghĩ Triệu đạo hữu cũng là nhất thời hồ đồ, tuyệt không có ý cãi lời Thái thượng trưởng lão" Tuệ Không thấy không khí căng thẳng đứng lên hoà giải.

Tuy có Nguyệt Nhi có thể giả dạng Huân Hương tiên tử nhưng thần thông độc môn đối phương nào dễ bắt chước. Nếu làm quá thì lại lộng xảo thành chuyên, đành để lão giả không biết sống chết này sống thêm một thời gian nữa vậy. Hiện tại chỉ nên thông qua đe dọa khiến đối phương biết khó mà lui.

Tử y lão giả cũng đang âm thầm kêu khổ, thần thông của lão vốn không bằng Huân Hương tiên tử chứ đừng nói thêm là cả Không Năng, hiện tại đối phương thế đại, bảo toàn mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Lão vội gật đầu: "Tiên tử bớt giận, tại hạ tuyệt không cố ý đối nghịch cùng tiên tử"

"Hừ, Chúng ta nên lấy đại sự làm trọng. Triệu huynh nếu đã hồi đầu thì bản tiên tử cũng không truy cứu sai lầm vừa rồi. Chư vị đạo hữu, có ai còn dị nghị khác chăng?" Huân Hương tiên tử lạnh lùng mở miện.

"Không dám, không dám, chúng đệ tử cẩn tôn pháp dụ."

Triệu trưởng lão đã ăn đau khổ những kẻ còn lại tự nhiên không ngốc lại giơ đầu mà đón gió lớn. Huống chi đúng theo ý nghĩ của Lâm Hiên, đám Nguyên Anh kỳ tu tiên giả này sở dĩ bị lưu lại là do thần thông không mạnh, hơn nữa tâm cơ cũng không linh hoạt, đa phần chẳng cần biết mệnh lệnh sai đúng gì ngược lại còn hưng phấn không thôi, diệt sát các tông môn gia tộc đương nhiên có thể cướp bóc được rất nhiều bảo vật, đó mới là mục tiêu quan trọng nhất. "A Di Đà Phật, một khi đã chư vị đạo hữu không có dị nghị thì bổn tọa sẽ đại biểu cho sư thúc phân phó." trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, trên mặt lại ra vẻ trang trọng.

"Đại sư không cần khách khí, đây là hiển nhiên."

"Không sai, Không Năng sư huynh cứ việc phân phó, chúng ta sẽ đem ngoại hải tông môn gia tộc diệt trừ một mống cũng không còn"

"Ha hả, bổn tọa cũng chờ không nổi, nguyện xin làm tiên phong đi giết giặc".

Một đám ngu xuẩn!

Trong lòng Lâm Hiên cười thầm sau đó quay sang bên trái khẽ quát: "Lôi Lâm tôn giả."

"Có ta"

Một đại hán tu vị nguyên anh sơ kỳ trong đám người bước ra. Chỉ thấy hắn tướng mạo uy mãnh, niên kỷ chừng tứ tuần, trên người ẩn ẩn có một cỗ khí tức cuồng bạo.

"Từ Khôi Kim Đảo đi về hướng tây chừng hai vạn dặm chính là phạm vi thế lực của Ma Kình Bang. Ở tại hải ngoại tông môn này thế lực không kém, bang chủ cùng đại trưởng lão đều là Nguyên Anh sơ kỳ tu tiên giả, cấp cho ngươi năm nghìn đệ tử Lệ Hồn Cốc, ngươi liệu có tiêu diệt được bọn chúng?" Lại nghe Không Năng lạnh lùng nói.

"Hừ, đại sư yên tâm, Hai Nguyên Anh tu sĩ hải ngoại thì công pháp bảo vật tính là gì, bổn tọa lấy một địch hai cũng dư sức lấy thủ cấp bọn chúng. không cần tới năm nghìn đệ tử, cho ta ba nghìn nhân mã đủ để san bằng Ma Kình Bang."

Lôi Lâm tôn giả hào khí vạn trượng mở miệng, tại Lệ Hồn Cốc thần thông của hắn tuy không xuất chúng nhưng đối phó tu tiên giả ngoại hải thì tin tưởng mười phần, hơn nữa có một mình thì không phải càng dễ độc chiếm tài vật sao.

"Hảo, tôn giả quả nhiên là anh hùng đỉnh thiên lập địa, một khi đã như vậy mời đạo hữu mang ba nghìn đệ tử tới sang bằng tổng đàn Ma Kình Bang." Trong lòng Lâm Hiên cười lạnh không thôi nhưng trên mặt lại tràn đầy khâm phục.

Trời gây nghiệp còn có thể cứu, tự mình gây nghiệp thì chỉ còn đường chết, gia hỏa này liều mình chết trận, há lại không toàn thành cho y?

"Không Lạc sư đệ, ngươi dẫn năm nghìn đệ tử bổn phái tới Trịnh gia tổng đà nơi Đại Cô Đảo đem tu sĩ gia tộc này nhất nhất diệt trừ" Thần sắc Không Năng dữ tợn mở miệng.

"Dạ."

Một hòa thượng cao gầy đi ra, khom người thi lễ sau đó toàn thân nổi thanh quang bay ra ngoài điện.

"Phiêu Ảnh tiên tử, về phía đông cách năm ngàn dặm là thế lực của Bạch Sa Bang, bổn tọa giao bọn họ cho ngươi."

"Đại sư yên tâm, bản cung tuy chỉ là nguyên anh sơ kỳ nữ tử nhưng tiêu diệt một tông môn hải ngoại thì không thành vấn đề."

Từng đạo mệnh lệnh phát ra, Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đại điện trong nhận nhiệm vụ, suất lĩnh đám tiểu tu sĩ hai phái đi tấn công tông môn gia tộc hải ngoại.

Trong nháy mắt gần mười vạn tu tiên giả bị phân ra không còn, Nơi Toàn Kim Đảo này chỉ còn sót lại ít ỏi hơn ngàn tu sĩ.

Lúc này trong đại điện chỉ còn hai người bọn Lâm Hiên:

"Thiếu gia, ngươi nói kế hoạch của chúng ta có thành không?" trong mắt Nguyệt Nhi hiện lên một tia hưng phấn.

"Mười phần thành công thì không chắc nhưng hiện chưa có sai lầm." Lâm Hiên đưa tay vuốt trán chậm rãi mở miệng: "Chẳng qua có một kẻ đã sinh tâm nghi hoặc, tuyệt đối không thể để hắn phá hư chuyện tốt của chúng ta"

"Thiếu gia nói là… "

Cùng lúc đó tử y lão giả cũng về tới động phủ tạm thời.

Lão quả thật là có khúc mắc với Huân Hương tiên tử nhưng lần này đưa ra nghi ngờ không phải bởi vì ân oán cá nhân.

Bỏ gốc lấy ngọn không tấn công Thiên Nhai hải Các? Thái thượng trưởng lão anh minh thần võ như vậy sao có thể đưa ra kế sách ngu ngốc như thế?

Càng nghĩ Triệu Tuyết Đông càng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Không Năng cùng Huân Hương đã đầu hàng Thiên Nhai Hải Các?

Không thể, điều này quá hoang đường. Triệu Tuyết Đông lắc đầu nhưng sự nghi hoặc trong lòng lại càng tăng lên.

Cúi đầu cân nhắc một chút lão duỗi tay vỗ vào bên hông vỗ, một tấm phù triện được tạo hình theo lối cổ xuất hiện trước mặt.

Bí chế truyền âm phù!

Tử y lão giả cúi đầu đôi môi máy động, sau đó phất tay phải một cái, tấm phù triện lập tức hóa thành một con Hỏa long lóe lên trên bóng đêm phá không bay đi.

Sau đó Triệu Tuyết Đông thở dài vẻ mặt ngưng trọng vô cùng. Nhưng lão đâu có biết ngoài hơn mười dặm có một nam một nữ đang lơ lửng giữa không trung.

Lâm Hiên nâng tay phải, trong lòng bàn tay có một con hỏa long bay lượn, đúng là bí chế truyền âm phù nhưng dù nó giãy dụa như thế nào cũng vô ích.

Năm ngón tay hắn bóp lại, bùng một tiếng tấm phù không gió tự bạo, Lâm Hiên đem thần thức thả ra, một lát sau vẻ mặt trở nên âm trầm.

"Thiếu gia, thế nào?"

"Hừ, so với đám Nguyên Anh tu sĩ ngu ngốc ở đây Triệu trưởng lão này cũng tính là nhân vật tư cơ nhạy bén. Chỉ là có khi người thông minh lại chết sớm hơn kẻ khù khờ."

Lời còn chưa dứt cả người đã nổi thanh quang đem Nguyệt nhi bao lại, nhằm một tòa đại sơn trên đảo này bay đi.

Lại nói tử y lão giả đang ở trong động phủ thì đột nhiên một cảm giác nguy hiểm rợn gáy khó hiểu nổi lên trong lòng.

Nguyên Anh tu sĩ vốn có linh thức cực kỳ cường đại, lúc này lão không dám mảy may khinh thị. Vôi tế ra một tấm thuẫn bài hóa thành một quầng sáng bao phủ toàn thân sau đó mới đem thần thức phát ra...

Nhưng phạm vi vài dặm vốn an tĩnh vô cùng, không thấy có gì bất ổn. Trong mắt Triệu Tuyết Đông hiện vẻ nghi hoặc, nhưng đúng lúc này một đạo thanh quang quỷ dị xuất hiện tại tầm mắt, nhìn thì chậm nhưng cực nhanh lăng lệ bắn tới người lão.

Triệu Tuyết Đông quá sợ hãi muốn tránh đã không kịp, chỉ kịp hít vào một hơi đem pháp lực toàn thân ồ ạt truyền vào thuẫn bài.

Có điều một cơn lốc âm khí quỉ dị xuất hiện, sau đó chóp mũi lão giả ngửi thấy hương vị ngọt ngào khiến pháp lực toàn thân không thể đề tụ. Thanh quang kia chém lên tấm thuẫn xoẹt một cái, như cắt một tấm đậu hủ đem thuẫn bài bổ ra làm đôi. Một đoàn u hỏa quỷ dị theo đó mà đến, tử y lão giả còn không kịp la lên đã bị hỏa diễm xanh biếc bao phủ toàn thân.

Lấy thần thông hiện tại của Lâm Hiên muốn hạ sát Nguyên anh trung kỳ tu sĩ không khó, nhưng nếu muốn không kinh động kẻ nào khác thì tuyệt không đơn giản.

Cũng may có Nguyệt Nhi liên thủ, hai người thần không biết quỷ không hay liền đem Triệu trưởng lão hủy thi diệt tích.

Lão ngã xuống mà không có ai ngoài hai người biết. Lúc này những Nguyên Anh kỳ lão quái đã xuất phát tới hơn nửa.

Lâm Hiên trong động phủ khoanh chân ngồi điều tức đồng thời đem thần thức thả ra, giám thị nhất cử nhất động trên Khôi Kim Đảo.

Chừng nửa canh giờ hắn mở mắt, hiện tại trên đảo chỉ còn hơn ngàn tu tiên giả cấp thấp.

Mười vạn tu sĩ thì Lâm Hiên không dám tranh phong nhưng diệt sát đám này thì quả thật dễ dàng.

Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi khôi phục tướng mạo, sau đó mất chưa đầy thời gian một bữa cơm đã lẳng lặng tiêu diệt toàn bộ.

Đối với địch nhân Lâm Hiên từ trước đến nay không có chuyện hạ thủ lưu tình, hắn dùng tinh hồn của toàn bộ đám này để tế luyện Thú Hồn phiên.

Còn bảo vật trên đảo Lâm Hiên cũng không khách khí đem toàn bộ thu vào túi trữ vật. Lần thu hoạch này chỉ sợ bằng một đại môn phái tích trữ nhiều năm khiến gia sản của hắn tăng thêm đáng kể.

Sau đó Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi thi triển hợp độn thuật, không chút chậm trễ toàn lực bay tới Thiên Nhai Hải Các.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1323 - 1324: Kế Phản Gián

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Phú Quý Nhàn Phu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 17


Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 255


Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ

Số chương: 65


Đại Thiếu Gia Tôi Ghét Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50