Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1317 - 1318: Khôi Kim Đảo

Chương trước: Chương 1315 - 1316: Chín Canh Giờ



"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?" Thanh âm trong trẻo truyền vào tai rồi bạch quang lóe lên, tiểu nha đầu đã rời khỏi Thiên Cơ Phủ.

"Ta không rõ, có điều đảo nhỏ phía trước đang có đại chiến" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng, nhắm mắt đem thần thức thả ra.

Qua không đến nửa tuần trà, hắn ngẩng đầu, sắc mặt trở nên băng giá vô cùng.

Quả nhiên tiến công đảo nhỏ phía trước chính là Vạn Phật Tông tu tiên giả, nhưng binh lực mạnh vượt xa dự đoán.

Ngoại trừ đám lừa trọc còn có rất nhiều tu tiên giả tục gia, thậm chí không thiếu âm hồn quỷ vật.

Thực lực đông đảo cường đại thế này, chẳng lẽ Vạn Phật Tông liên hiệp với Lệ Hồn Cốc?

Hiện Khôi Kim Đảo đã biến thành một biển lửa, số lượng địch nhân chỉ sợ không dưới mười vạn. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm tình bất định. Đột nhiên nhíu mày, chỉ thấy nơi xa có hai đạo kinh hồng đang bay vút qua bên này.

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, thân ảnh khẽ lắc đã hiện ra chắn trước hai đạo kinh hồng kia. Ánh mắt hai người kia đảo qua trên người hắn, không khỏi lộ vẻ kinh hãi vô cùng.

Thiếu niên tiền bối này thực lực cao thâm vô cùng, ít nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả.

Trước mặt lão quái vật này muốn trốn chỉ là con đường chết, hai người chần chờ một chút liền dừng độn quang, buông thõng thân thể.

Lâm Hiên gật đầu trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, hắn ưu thích kẻ thức thời, như vậy không cần lạm sát kẻ vô tội để thi triển Sưu Hồn thuật.

"Tham kiến tiền bối, không biết người có gì phân phó. Nếu người cần vãn bối nhất định tận lực đi làm" Chỉ thấy đây là một nam tử chừng hơn tam tuần, ăn vận vô cùng hoa lệ như đệ tử thế gia, tu vị không yếu là một Ngưng Đan sơ kỳ tiên giả.

Mà bên cạnh đang khẽ nắm tay hắn là một thiếu phụ hơn hai mươi có chút phần tư sắc, tu vi thấp hơn là Trúc Cơ trung kỳ.

Thần sắc hai người này bối rối, nhìn bộ dáng có thể đoán được là mới thành thân. Khôi Kim Đảo là phường thị lớn nhất hải ngoại, các đôi song tu đạo lữ sau khi thành thân cũng thường tới mua sắm.

"Hai ngươi là đệ tử môn phái nào, rốt cuộc trên Khôi Kim Đảo đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh âm Lâm Hiên bình thản nhưng ngữ khí uy nghiêm vô cùng, thông qua thần thức hắn đã biết đại khái, nhưng cụ thể thì muốn nghe người trong cuộc giảng thuật.

"Vãn bối là đệ tử của Bạch Sa bang, có điều cụ thể xảy đã ra chuyện gì ta cũng không rõ." Nam tử cung kính của mở miệng.

"Không rõ?" Lâm Hiên nhướng mày, có phần ngoài dự liệu.

"Tiền bối không nên tức giận, vãn bối nào dám hư ngôn. Vãn bối cùng nội tiện tới nơi này mua sắm, nửa đêm bị giật mình bởi một tiếng nổ lớn, vừa ra ngoài đã phát hiện cấm chế đại trận trên đảo bị phá, hàng vạn địch nhân đánh giết vào, vãn bối tỉnh tỉnh mê mê không biết chuyện gì đành cùng tiện nội cướp đường mà chạy..." Nam tử lo lắng giải thích, sợ lão quái này bất mãn liền sát diệt hai phu thê hắn.

"Ra vậy, thế ngươi có nhận ra thân phận địch nhân?" trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang.

"Riêng điều này thì vãn bối nắm chắc, tuy hỗn loạn vô cùng nhưng địch nhân chính là Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc." Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Cũng khó trách hắn phẫn nộ, sau yến tiệc tân hôn hắn mang theo nương tử tới trên đảo mua sắm, không ngờ thiếu chút nữa mất mạng. Bọn họ vốn đâu có oán cừu với Vạn Phật Tông, nếu không phải hôm nay vận khí cực tốt thì đã nằm lại nơi đây.

"Hừ, điều này cũng có gì lạ, Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc lần này dốc toàn lực, động viên mười vạn tu tiên giả tới đây căn bản là không chỉ là vì Thiên Nhai Hải Các." Ý niệm trong đầu xoay chuyển, trên mặt Lâm Hiên lóe lên tia tức giận lạnh lùng mở miệng.

"Cái gì, không phải chỉ mỗi Thiên Nhai Hải Các, chẳng lẽ bọn họ còn có ý đồ khác sao?" Trung niên nam tử đầy kinh ngạc mở miệng.

"Đúng vậy. Vân Châu hải ngoại ta phồn thịnh, các loại kỳ trân dị bảo vô số kể. Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc sớm đã thèm thuồng tới rõ rãi, bọn hắn huy động đại binh tới đây mục đích thực sự là muốn đem nuốt trọn cả nơi này."

"Tiền bối... sao người biết?" Trung niên nam tử nghe âm mưu mà rợn cả người.

"Hừ, lão phu sinh tại hải ngoại, vài thập niên gần đây vốn du ngoạn tại Vân Châu. Ngẫu nhiên nghe được từ một vị hảo hữu bí mật này. Nơi này dù sao cũng là nhà của ta, lão phu vội trở về định đem âm mưu của bọn hắn vạch trần, sao biết đã chậm một bước." Lâm Hiên thở dài buồn nản.

"Thì ra là thế, trách không được bọn họ gặp người liền giết sạch, không kể là đệ tử Thiên Nhai Hải Các hay tông môn gia tộc khác, một người cũng không buông tha, thì ra là muốn thâu tóm hải ngoại tu Tiên giới chúng ta." Nam tử như hiểu ra bừng tỉnh, oán hận nói.

"Đúng vậy, một khi Thiên Nhai Hải Các bị công phá, thì không phải các tông môn gia tộc còn lại đành mặc cho chúng lộng hành bá đạo sao?"

Lâm Hiên nói thêm vài câu nữa, hai người kia cáo từ rời đi, nhìn qua thân ảnh hai người biến mất tại không trung, khóe miệng hắn lộ ra tia chế diễu.

"Thiếu gia, ngươi làm như vậy là muốn mượn lực cả hải ngoại Tu Tiên giới đối phó Vạn Phật Tông?" Bạch quang lóe lên Nguyệt Nhi lại hiện ra trước mặt.

"Ừm, các tông môn gia tộc thực lực tuy nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, nếu như bọn họ hợp cùng một chỗ thì chiến lực không phải là nhỏ.

"Nhưng lời đồn chỉ khiến những tông môn gia tộc kia bán tín bán nghi. Sao dám cùng Vạn Phật Tông đối địch." Trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ không tin tưởng.

"Đương nhiên lời đồn là không đủ, thế nhưng tướng công ca ca của nàng ắt còn có hậu thủ." khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên cười gian mở miệng, lại đưa ánh mắt như có lửa nhìn sang thân hình thiếu nữ.

"Thiếu gia đáng ghét lại chọc ta, lúc này là lúc nào mà còn muốn làm ca ca gì đó… thực ra người đang tính cái gì?" Nguyệt Nhi thấy Lâm Hiên nhìn mình như vậy không khỏi đỏ mặt lên, trong lòng lại có chút rạo rực.

"Ha ha, ngư ông đắc lợi, tạm thời giữ bí mật." Lâm Hiên mỉm cười nói. Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thân hình lóe lên vào trong Thiên Cơ Phủ.

Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, toàn thân lóe lên ánh sáng xanh khí tức như có như không, cả người hòa vào trong bầu trời đêm.

Với tu vị hiện tại của hắn thi triển Liễm Khí Thuật cùng Ẩn Nặc Thuật, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó mà phát hiện. Thân ảnh hắn như một bóng u linh nhằm đảo nhỏ bay vút vào.

Cùng lúc đó trong Khôi Kim Đảo, tại một tòa lầu các hoa lệ. Bên ngoài là đội thủ vệ, trong đại điện lúc này chỉ có hai tu tiên giả.

Một hòa thượng thân hình cao lớn trong tấm áo cà sa đỏ thẫm, niên kỷ chừng tứ tuần nhưng khuôn mặt đầy vẻ tang thương.

Bên cạnh hắn là một nữ tử khá xinh đẹp, có điều trên người lại phát ra mùi hương quỉ dị khiến người ngửi phải ngây nhất nhưng lại có chút thi khí khó chịu vô cùng.

Không Năng hòa thượng cùng Huân Hương tiên tử đều là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong tu tiên giả, chính là đầu lĩnh đội nhân mã ở đây.

Chiến cuộc ở đây tuy chưa kết thúc nhưng phần lớn hòn đảo đã bị bọn họ đã khống chế, chỉ còn lại một ít cá tạp đang ngoan cố chống cự, chỉ là châu chấu đá xe.

Nơi này chính kho chứa hàng lớn nhất của phường thị, nhìn từng núi tinh thạch tài liệu trước mắt, hai người thân là Nguyên Anh trung kỳ mà hai mắt không khỏi sáng lên.

"Ha ha, hải ngoại đệ nhất phường thị quả nhiên không phải hư danh, tài hàng nhiều bá đạo như vậy đủ để hai tông phái chúng ta chia đều." Huân Hương tiên tử lả lướt cười rộ lên.

"A di đà Phật, thu hoạch quả thật không tệ nhưng chỉ cần diệt sát các tiện tỳ Thiên Nhai Hải Các là đủ, hà tất phải đem toàn bộ tu tiên giả trên Khôi Kim Đảo đồ sát sạch không còn." Không Năng hòa thượng chắp tay trước ngực, thở dài niệm phật.

"Sao vậy, đại sư mềm lòng chăng?"

"Không phải, chẳng qua lão nạp thấy không cần phải vô cớ gây oán thù thêm."

"Chuốc thù?" Huân Hương tiên tử vuốt một lọn tóc, cười nhạt nói: "Đại sư xem trọng đám cá tạp kia vậy sao, ở hải ngoại này trừ Thiên Nhai Hải Các, đám tông môn gia tộc còn lại không đáng nhắc tới, cho dù tàn sát vài đệ tử thì bọn chúng lớn gan dám tìm chúng ta báo thù sao?

Huống chi bổn cung nào muốn lạm sát kẻ vô tội, chẳng qua tu sĩ trong này đông tới cả vạn, muốn nhận rõ tiện tỳ Thiên Nhai Hải Các đâu dễ, mà thái thượng trưởng lão lại chỉ hạn chúng ta một ngày phải tiến đến tụ hợp. Đâu có nhiều thời gian chứ, chi bằng..." Thanh âm bất mãn của Huân Hương tiên tử vang lên.

Không Năng hòa thượng nghe xong thì yên lặng không nói, lời này cũng có vài phần đạo lý. Hai người bắt đầu tham lam kiểm kê tài hàng.

Cùng lúc đó Lâm Hiên đã lẻn vào sâu trong Khôi Kim Đảo, thuận tay giải cứu một số tu tiên giả. Sau đó lại đem tin đồn là Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc muốn càn quét cả hải ngoại tu tiên tung ra. Tin tưởng những người này thoát hiểm thì lời đồn sẽ nhanh chóng lan ra.

Đương nhiên chỉ dựa vào điểm này, những tu tiên môn phái còn lại chưa thể nghiêng về Thiên Nhai Hải Các. Dù sao thực lực địch nhân quá mức kinh thế hãi tục. Nhưng kế hoạch của hắn vẫn còn hậu chước.

Triệu Phong là ngoại đường trưởng lão của Lệ Hồn Cốc. Với tu vị Nguyên Anh sơ kỳ của hắn trong môn thì thực lực quá yếu, lần này chỉ được giao một lĩnh đội đi theo nhân mã chủ lực.

Lúc này thân hình hắn đang lơ lửng tại giữa không trung, trên mặt tràn đầy vui vẻ. Hắn vừa diệt sát vài tên tu tiên giả, trong đó có một kẻ là thiếu chủ tiểu môn phái nào đó. Trong túi trữ vật có không ít tài hàng, xem như kiếm được một khoản.

Triệu Phong đem thần thức thả ra, rất nhanh liền phát hiện vài mục tiêu mới.

"Hắc hắc, gặp phải Triệu mỗ coi như các ngươi xui xẻo."

Hắn lầm bầm một câu rồi hào quang toàn thân nổi lên, đang định rời đi thì đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai: "Khi mềm sợ ác, Lệ Hồn Cốc tu tiên giả cũng chỉ thế này sao? "

"Ai?"

Triệu Phong ngẩn ngơ sắc mặt cuồng biến, kinh nghiệm đấu pháp của hắn cũng khá phong phú. Vội duỗi tay vỗ vào sau ót, nhổ ra một tấm thuẫn bài màu vàng rồi nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy linh quang nơi thuẫn bài chợt lóe, hóa thành một màn sáng dày đặc bao phủ thân hình hắn.

Lúc này Triệu Phong mới thở phào, Kim Cương Thuẫn này hắn hao tốn vô số tâm huyết vất vả mới thu được, ngăn cản một kích toàn lực Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ cũng đơn giản.

"Có bản lĩnh thì đi ra, lén lút núp trong tối thì tính là anh hùng hảo hán cái gì." Triệu Phong trố mắt hét lớn, nhưng thần sắc cùng ngữ khí có vẻ hoảng hốt.

"Hừ, Lâm mỗ vốn không lén lút chỉ là do các hạ thực lực quá yếu. Muốn gặp ta sao? Được, Lâm mỗ sẽ cho ngươi làm minh quỷ vậy."

Thanh âm bình thản truyền ra, chỉ thấy cách Triệu Phong chừng hơn mười trượng quang hoa lóe lên rồi một thân ảnh chậm rãi hiển hiện, nương theo đó là một cỗ linh áp đáng sợ từ trên trời ép thẳng xuống.

Trong khoảng khắc Triệu Phong sởn tóc gáy sau lưng toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh hãi vô cùng lắp bắp: "…Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả,.. các hạ là ai?"

"Ta là ai, nói với một kẻ sắp chết làm gì?"

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng rồi phất tay áo một cái, hơn mười đạo ngũ sắc kiếm khí dài gần tấc như cá bơi ra, đón gió một thoáng đã dài tới hơn ba thước.

"Đi!"

Hắn chỉ tay một cái, ngũ sắc kiếm khí lóe lên linh quang, như gió táp mưa sa rào rào bắn tới đối phương.

Triệu Phong quá sợ hãi nhưng muốn tránh đã không kịp, trên mặt hắn lóe lên một tia dữ tợn, duỗi tay đấm vào lồng ngực, sau đó mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết.

Tinh huyết nhanh chóng sau thẩm thấu vào thuần bài, màn sáng lập phát ra một tầng hỏa diễm màu sắc quỷ dị.

Chỉ thấy ngũ sắc kiếm quang rất nhanh bắn tới, nương theo tiếng xé gió rợn người, tầng hỏa diễm nhanh chóng bị đánh tan.

Sau đó kiếm quang tiếp tục chém lên thuẫn bài nhưng đây không phải là phàm vật, không ngờ đã ngăn cản được kiếm quang. Lâm Hiên không khỏi nhíu mày tay trái lại phất lên, từ trong tay áo bay ra một đạo thanh quang hóa thành một vết sao băng chém thẳng tới, đem tấm thuẫn bài ngọt như đậu hũ xớt thành hai nửa.

Triệu Phong quá sợ hãi còn chưa kịp la lên thì Thanh Hỏa đã khẽ quấn quanh cổ hắn, trong hoa máu đầy trời một cái thủ cấp phóng thẳng lên trời.

Bùm một tiếng thật lớn, thi thể hắn tự bạo thành vô số máu thịt.

"Nguyên Anh muốn chạy, chỉ là si tâm vọng tưởng."

Đối phương phản ứng cực nhanh nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên vô cùng phong phú, thân hình nhoáng một cái đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ ngăn tại trước mặt Nguyên Anh.

Rồi ánh sáng xanh lóe lên, một Đại Thủ màu xanh xuất hiện chụp lấy Nguyên Anh.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1319 - 1320: Xuất Kỳ Bất Ý

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dụ Chàng Cắn Câu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 8


Long Du Thiển Khê

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 15


Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Tế Thế

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 90


Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Thể loại: Bách Hợp

Số chương: 50