Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1231 - 1232: Gặp Nạn

Chương trước: Chương 1229 - 1230: Đả Bại Tu Sĩ Ly Hợp Kỳ



Thần tình hoảng hốt, Tuệ Thông không chút nghĩ ngợi hai tay hợp lại thi triển thuấn di, chỉ thấy thân ảnh Nguyên Anh mơ hồ một hồi sau đó xuất hiện ở ngoài hơn hai mươi trượng. Chỉ thấy chỗ lão mới đứng đã bị một đóa mây đen bao phủ.

Đóa mây đen này không lớn nhưng bên trong yêu khí nồng nặc tạo thành xoáy lốc, bên ngoài còn có các tia chớp lập lòe không ngừng đan vào nhau.

Rào!

Trong yêu vân truyền ra một tiếng gào rú kinh tâm động phách, nghe rất khác với âm thanh của Têu tộc ở Nhân giới, tròng mắt Tuệ Thông không khỏi co lại, bắt đầu cảm thấy không ổn.

Yêu vân phát ra uy áp chỉ là cảnh giới Nguyên Anh Hậu kỳ song không hiểu sao, trong lòng Tuệ Thông lại sinh sự sợ hãi vô cùng. Dường như gặp phải thiên địch!

Gió núi thổi qua, sau đó yêu vân chầm chậm tản đi lộ ra chân diện một con quái thú. Không biết diễn tả ra sao, nói chung đáng sợ quỷ dị đến cực điểm. Mặt người chân hổ, cái mồm rộng nhe ra những răng nanh dài trắng hếu, lại có cái đuôi ngăm đen nhọn hoắt, ngoài thân được phủ một lớp lông mao thật dày.

"Xuân Ky!"

Tuệ Thông hít vào một hơi, thân là Ly hợp Kỳ tu tiên giả kiến thức của lão tự nhiên bất phàm, Tứ hung Linh giới đại danh đỉnh đỉnh sao lão lại không nhận ra.

Dù ở trên Linh giới Xuân Ky cũng xem như là cường giả đỉnh cao, phá toái hư không hạ xuống Nhân giới này làm gì?

Khác với khi còn ở Khuê Âm Sơn, trải qua nhiều năm tháng ma luyện Xuân Ky đã tiến giai đến Nguyên anh hậu kỳ, toàn thân nổi yêu khí cuồn cuộn khiến người tim đập chân run.

Sắc mặt Tuệ Thông khó coi vô cùng, loại cao thủ thượng giới này có hữu bí thuật thần thông không thể dùng lẽ thường củaNhân giới mà đoán được. Cho dù lão ở thời kỳ toàn thịnh hẹp lộ mà đụng phải phân hồn này ai thắng ai thua còn chưa biết. Hiện tại tình thế của lão vô cùng không ổn.

"Hắc hắc, vận khí bản tôn thật không tồi, tu luyện đang dừng ở bình cảnh lại gặp được Nguyên Anh của Ly Hợp Kỳ tu sĩ. Nếu thôn phệ dung hợp được ngươi thì còn hơn cả chục gã Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Tiểu tử kia, nếu ngươi không muốn chịu đau khổ thì ngoan ngoãn bó tay, bản tôn sẽ cho ngươi được một chút thống khoái." Xuân Ky kiêu ngạo nói hồng quang trong mắt lập lòe, khẩu khí thật dọa người.

Tuệ Thông nghe xong thì mặt trắng như tờ giấy, thật sự là phước bất trùng lai họa vô đơn chí. Lão vừa mới bị Lâm Hiên hủy pháp thể, dốc hết thần thông thật vất vả mới chạy thoát thì lại gặp phải Xuân Ky hung tàn tà ác này. Có thể sao!

Đường đường Ly Hợp kỳ tu tiên giả được vạn tu sùng bái mà hôm nay lại thành món khoái khẩu trong miệng kẻ khác. Tuệ Thông nghĩ mà tức đến muốn vỡ lồng ngực. Thật sự là du long mắc cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Trong lòng Tuệ Thông buồn bực vô cùng song đâu chịu ngồi chờ chết. Chiến đấu thì không có nửa phần thắng. Thời khắc này đào tẩu là sinh lộ duy nhất.

Hai tay Tuệ thông bấm niệm pháp quyết, thanh quang lóe ra, chỉ thấy không gian vi động một hồi rồi Nguyên anh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, thần thông này còn huyền diệu hơn Cửu thiên vi bộ, một thoáng một cái Nguyên Anhđã xuất hiện ở ngoài hơn trăm trượng.

"Muốn chạy sao? Hắc hắc … "

Khóe miệng Xuân Ky toát ra một tia chê cười, chỉ thấy chân trước duỗi ra nhè nhẹ khẽ cào trên không, một đạo trảo quang lăng lệ xuất hiện bắn ra. Sau đó linh quang lóe lên, Nguyên Anh lảo đảo hiện ra.

Có điều lúc này trên mặt Nguyên Anh không chút bối rối, Lâm tiểu tử kia cũng có thể đem thuấn di bài trừ thì Xuân Ky Ác thú thượng giới phá được cũng không có gì lạ.

Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé Nguyên Anh bấm niệm, cũng không biết miệng lẩm nhẩm niệm chú pháp gì, trong miệng phun ra một ngụm tinh khí hóa thành một tấm Phù triện lặn vào trong trán, Nguyên Anh lần nữa thi triển thuấn di. Chiêu số lặp lại như khi bỏ chạy trong tay Lâm Hiên.

" Ồ?"

Xuân Ky có chút kinh ngạc, song nó không dùng trảo trảo mang mà là trợn tròn đôi mắt như chuông đồng bắn ra hai cột sáng máu đỏ như máu.

"Phốc…"

Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, đối mặt với Ác thú Xuân Ky thần thông của Tuệ Thông chỉ như là ban môn lộng phủ. Tuy hiện tại Xuân Ky chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng bản thể của nó vốn vượt xa cảnh giới này, đối với sự lĩnh ngộ pháp thuật không gian vượt xa một tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Lúc này Tuệ Thông đã bắt đầu hoảng hốt. Chợt thân hình Xuân Ky lóe lên biến mất tại chỗ, đây là thuấn di cao cấp có thể phá không.

Chỉ thấy yêu khí cuồn cuộn tỏa ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyên Anh hiện lên một tầng thanh khí. Hai tay hợp lại há miệng phun ra một ngụm chân nguyên, bổn mạng chân nguyên đón gió hóa thành chín chữ Phật cực lớn như chậm mà nhanh bay tới định dán vào người xuân Ky.

Sau đó hai tay Tuệ Thông mở rộng, theo động tác của lão thiên địa nguyên khí chung quanh chợt ngưng tụ thành những băng trụ to bằng cánh tay. Đếm sơ cũng đã chừng hơn vạn, tuy đã mất đi thân thể nhưng thần thông của lão vẫn vượt xa đại tu sĩ.

"Đi!"

Tuệ Thông khẽ quát một tiếng, vô số băng trụ nhọn hoắt như lợi mâu như gió táp mưa sa bắn thẳng sang Ác thú.

"Tiểu tử ngu xuẩn."

Trên dung nhan xấu xí của Xuân Ky hiện lên một tia lệ khí, cũng không thấy nó có động tác gì mà thiên địa nguyên khí cũng không ngừng hội tụ lại.

Oanh! Hỏa diễm chói mắt hừng hực bốc lên tạo thành một bức hỏa tường ngăn tại trước mặt Ác thú

"Không có khả năng."

Tuệ thông vừa sợ vừa giận, bản thể Xuân Ky tứ hung thì không nói làm gì, đây chỉ là một phân hồn của nó, cảnh giới mới là Nguyên Anh kỳ sao có thể điều động thiên địa nguyên khí. Điều này hiển nhiên đã trái với lẽ thường nơi Nhân giới.

Song sự thật chính là sự thật, bất luận kim quang chói mắt hay là Phật tự cùng băng trụ dày đặc, tất cả đều bị hỏa tường dễ dàng hấp thu khiến hai mắt Tuệ Thông tràn đầy vẻ sợ hãi.

Chiêu số của lão trước mặt đối phương cũng chỉ là một tên hài tử vắt mũi chưa sạch. Muốn chạy cũng không thoát, Chẳng lẽ hôm nay lão sẽ ngã xuống ở nơi này!

Ý nghĩ vừa hiện trong đầu, Xuân Ky cuồng tiếu há cái mồm như chậu máu, đầu lưỡi đỏ lòm như một sợi roi duỗi ra cuốn về tuệ Thông.

" A!" Tuệ Thông sợ tới mức hồn bất phụ thể, toàn thân hiện lên kim mang hướng về chân trời định bay vút đi. Tốc độ độn quang cực nhanh, trong khoảng khắc có thể bay ra hơn trăm trượng song nào có kịp. Nguyên Anh chỉ thấy nơi mi tâm hơi nóng lên, đầu lưỡi của Xuân cơ nhọn hoắt dễ dàng xuyên qua đầu lão.

Sau đó Ác thú cuốn lưỡi đem Nguyên Anh Tuệ Thông nhét vào trong mồm nhai rôm rốp, trên mặt nó lộ ra thần sắc thoả mãn vô cùng, phảng phất như đang thưởng thức một món mỹ vị quý lạ.

"Không tồi, không tồi…Ơ."

Nguyên là Xuân Ky đang lộ vẻ mặt hưởng thụ đột nhiên trừng lớn hai con mắt, Số là vừa thôn phệ Nguyên Anh nó vừa nhân tiện thi triển sưu hồn thuật.

Mục đích là muốn hành hạ lão giả không biết sống chết này một chút, không ngờ tin tức thu được lại khiến nó trố mắt. Lâm tiểu tử đang ở không xa phía trước. Lão hòa thượng Ly Hợp kỳ sở dĩ chật vật đến thế này cũng là do thân thể bị tiểu tử kia phá huỷ. Sắc mặt Xuân Ky vô cùng âm trầm. Nó vốn khắc sâu ấn tượng đối với Lâm Hiên, tại Khuê Âm Sơn song phương từng động thủ. Hiện tại tiểu tử kia đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa thần thông thực lực không kém Ly Hợp kỳ tu tiên giả chút nào. Điều này sao có thể song rõ ràng kết quả sưu hồn là vậy!

Với tính tình tàn ácXuân Ky hận không thể ngay lập tức tìm Lâm Hiên báo thù, đem tiểu tử kia trừu hồn luyện phách một hồi song thực lực đối phương lại khiến nó chùn bước. Hiện tại còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Huống chi mới thôn phệ được Nguyên Anh Ly Hợp kỳ tu sĩ, bế quan trùng kích bình cảnh là sự tình khẩn yếu nhất. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Xuân Ky tạm dừng nhấm nuốt tiếp tục thi triển bí thuật. Sau một khắc sắc mặt nó rúng động, có thể nói là vô cùng khó coi. Tân Nguyệt công chúa! Nha đầu kia sao cũng xuống nơi này. Mà ả có gọi tiểu tử kia là đại ca. Việc này thật khó hiểu?

Mục đích của ả xuống hạ giới này làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì...

Thiên châu! Một địa phương vô cùng đặc biệt. Diện tích nơi này nhỏ hẹp vô cùng còn không bằng Phiêu Vân Cốc nơi Duyện Châu, chứ đừng là so với Vân châu rộng lớn khôn cùng.

Song tại thời kỳ thượng cổ nơi này mới chính là thánh địa tu luyện, tu tiên tài nguyên vô cùng phong phú, linh mạch trải rộng cùng các loại thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, nếu có địa phương tại Nhân Giới có thể so được với Linh giới thì chính là Thiên Châu. Thời kì cường thịnh La gia đã lập tổng đàn tại đây, bọn họ độc chiếm nơi này khiến các thế lực khác không có chỗ đặt chân.

Song vài trăm vạn năm trước thừa dịp La gia thời kì đang thời kỳ suy thoái nhất, thất phái liên hiệp thực lực điều động một lượng tu sĩ cực lớn đơn vị tính bằng hàng nghìn, tu vi thấp nhất là Ngưng Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ tu tiên giả có tới gần một ngàn, ngoài ra còn có bảy Ly Hợp kỳ lão quái vật, có thể nói thất phái đã dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ.

Sau trường đại chiến năm xưa không những La gia gia tộc bị tiêu diệt mà Thiên châu cũng bị hủy hoại nghiêm trọng. Hiện tại hoàn cảnh nơi đây không khác Duyện Châu, thế sự đổi dời, Các tu tiên giả đã lãng quên sớm nơi này.

Song tại mấy tuần trăng trước có một thiếu niên anh tuấn tới đây tu luyện. Một thân bạch y phất phơ trong gió, trang phục thế gia công tử. Nếu Lâm Hiên nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc, bởi đây chính là Điền Tiểu Kiếm.

"Đây là tín vật của Tần sư muội, đạo hữu sao lại có nó?"

Trên mặt tràn Cơ nguyệt Như đầy vẻ kinh ngạc, rốt cục không gọi Lâm Hiên là tiền bối nữa song bộ dáng vẫn đầy vẻ cung kính.

Lâm Hiên cười cười đang muốn mở miệng đột nhiên nhìn ra phía xa. Thần tình Cơ nguyệt Như ngẩn ngơ ánh mắt cũng chuyển theo.

Chỉ thấy thanh quang lóe lên rồi đại hán mặt thẹo xuất hiện ở trước mặt, thân là nhất gia chi chủ tự nhiên có phi phàm khí độ. Song đối mặt với Lâm Hiên trên mặt hắn có chút kinh hãi.

Hắn cung kính thi lễ với Lâm Hiên rồi chuyển qua Cơ Nguyệt Như: "Khởi bẩm cô mẫu, đã công hạ xong tổng đàn Huyết ảnh tông, hai vị nếu không chê có thể tới đại điện đàm đạo một lát."

"Cũng được."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu mà trong mắt Cơ Nguyệt Như cũng ánh lên vẻ vui mừng. Tu sĩ mặt thẹo dẫn đường, ba người bay tới ngọn núi phía trước. Chưa đầy nửa tuần trà trước mắt xuất hiện vô số đình đài lầu các.

Tuy vừa rồi đấu pháp khiến kiến trúc nơi đây có chút tàn phá song phần lớn vẫn hoàn hảo. Nguyên Anh lão tổ đã bị diệt trừ, đám còn lại như rắn mất đầu đâu còn chiến ý. Trong này trận pháp lớn nhỏ tối thiểu còn có vài chục, nếu như tu sĩ Thiên ảnh tông bên trong quyết tử một trận thì trừ phi Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ ra tay, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể công phá nổi. Thiên Ảnh tông tuy nhiên chỉ là tông môn nhị lưu song đã tọa lạc ở đây trên vạn năm.

Đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy những đình đài lầu các giống như hoàng cung tráng lệ nơi thế tục, nơi nơi đều là thác nước thủy đầm, tổng đàn trong tông môn mà lại bày vẽ thế này khiến cho người á khẩu. Ba người hạ xuống sơn đỉnh, Lâm Hiên được mời đến một đại điện xa hoa.

Sau khi phân chủ khách ngồi xuống tự nhiên có nữ đệ tử Cơ gia dâng hương trà, thưởng thức trong chốc lát Cơ Nguyệt Như đang muốn mở miệng thì ánh mắt Lâm Hiên đã đảo qua trên người đại hán mặt thẹo.

Người này nhìn qua thì thô hào nhưng có thể làm gia chủ tâm tư cũng nhạy bén hơn người, hắn liền ôm quyền: "Lâm tiền bối, cô mẫu, dư nghiệt Thiên Ảnh tông còn chưa thanh trừ hết, tiểu chất xin đi đôn đốc đệ tử, thật có lỗi không thể bồi phụng." Đại hán cung kính thi lễ sau đó lui ra. Lâm Hiên đem thần thức thả ra vài dặm không thấy có tu tiên giả, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

"Lâm đạo hữu, tại sao ngươi lại có tín vật của bổn sư muội?" bàn tay Cơ Nguyệt Như mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một ngọc bội tinh xảo tỏa ra ánh sáng dìu diu.

Ngữ khí Cơ nguyệt Như cung kính, trong đáy mắt ẩn hiện chút kinh hãi. Tần Nghiên tu vi tuy thấp hơn nàng nhưng lại là đồ đệ duy nhất của sư thúc.

Mộng Như Yên đã từng nói qua với chúng trưởng lão, Tư chất của Tần Nghiên cực tốt còn hơn cả nàng, sau này có thể tiến giai ly Hợp kỳ.

Mà thọ nguyên của Mộng Như Yên chỉ còn lại năm trăm năm, sau này đương nhiên sẽ tọa hóa ngã xuống hoặc là phi thăng đến Linh giới. Tần Nghiên chính là người được bồi dưỡng để thủ hộ bổn môn về sau. Cho dù cung chủ gặp nàng cũng vô cùng khách khí, địa vị Tần Nghiên ở trong tông có thể nói vô cùng siêu nhiên.

Hơn nữa theo Cơ nguyệt Như biết, thì trong mắt Tần sư muội xem nam tử như không tồn tại, sao tiểu tử họ Lâm này lại có tín vật của nàng.

Hai người rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Cơ Nguyệt Như nhất thời khó mà đoán nổi.

Với tâm cơ của Lâm Hiên, quan sát thần sắc một chút đã đoán được điều cố kỵ của đối phương, hắn mỉm cười nói: "Tiên tử không cần đa nghi, ta cùng với tần sư... Tần Nghiên sớm đã biết nhau từ trước khi nàng gia nhập quý môn." Một tiếng sư tỷ thiếu chút nữa Lâm Hiên đã thốt ra song kìm lại được, tốt nhất là sự tình năm xưa không nên để nhiều người biết.

"Thì ra là thế…"

Trên mặt Cơ Nguyệt Như lộ vẻ nghi hoặc song cũng không có nhiều lời, lai lịch của Tần Nghiên thì ngoại trừ sư thúc trong môn cũng không ai rõ lắm.

"Tần Nghiên nàng vẫn khỏe chứ?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng, hai người chia tay tại Tuyết Minh Sơn cũng đã lâu, hắn cũng muốn biết gần đây nàng tu luyện như thế nào.

"Ha ha, Lâm huynh không cần lo lắng, Tần sư muội sau khi trở về Thiên Nhai Hải Các thì một lòng bế quan".

"Ồ, thế Như Yên tiên tử đã trở về quý môn chưa vậy?" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vô tình hỏi một câu.

"Lâm huynh làm sao biết được sư thúc rời khỏi bổn môn?" Cơ Nguyệt Như cũng là đại tu tiên giả nhưng tâm cơ so với Lâm Hiên thì còn kém xa. Nghe đến đây thì nàng khá kinh ngạc.

Sự tình sư thúc rời bổn môn chỉ có mấy người biết song nghe nói Ly Hợp kỳ lão quái vật Vân châu, dù là Nhân Tộc hay là yêu tộc đều có qua lại. Thần thông pháp lực của Lâm Hiên có thể sánh với mấy lão quái vật kia, đương nhiên có gặp sư thúc ở ngoài là bình thường.

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia sáng kỳ lạ, nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi mở miệng: "Tại hạ có một chuyện xin tiên tử giúo cho"

"Lâm huynh, mời nói" Cơ Nguyệt Như đáp lời không chút chậm trễ.

"Thiên Ảnh tông đã diệt, hiện tại tiên tử định trở về Thiên Nhai Hải Các chăng" "Đúng vậy. "

"Như vậy tốt quá, Lâm mỗ có một phong thơ thỉnh đến Như Yên tiên tử, xin nhờ tiên tử giao tận tay cho nàng." Lâm Hiên hết sức trịnh trọng nói.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 1233 - 1234: Địa Đồ Bí Mật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nơi Chốn An Lòng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14


Sát Thanh

Thể loại: Trinh thám, Đam Mỹ

Số chương: 72


Sự bùng nổ dịu dàng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 21



Khách Qua Đường

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 29