Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1223: Cơ Gia

Chương trước: Chương 1221 - 1222: Thiên Ảnh Tông



"Thiếu gia đây là..." Lục Doanh nhi ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Không cần phát truyền âm phù, ngươi nói cho ta biết vị trí động phủ của Vân nhi là được" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng. Lục Doanh nhi tuy có chút ngạc nhiên song đôi môi anh đào vội hé mở chỉ ra vị trí động phủ.

Một lát sau một đạo thanh hồng rời đại điện xuất hiện tại một vùng thanh sơn thủy tú uốn lượn.

Ánh mắt Lâm Hiên khẽ nheo, theo thói quen phát ra thần thức dò xét bốn phía, phẩm chất linh mạch nơi đây tuy không bằng chỗ động phủ của hắn nhưng trong Cửu Lăng Sơn này cũng tính là rất tốt. Xem ra Vũ Vân nhi đã được Lục doanh nhi quan tâm chiếu cố. Chỉ thấy nơi khẩu cốc có một tầng sương mù trắng nhạt là một loại chướng nhãn thuật.

Cấm chế này trong mắt Lâm Hiên không đáng nhắc song hắn không có động thủ phá trừ mà ngang nhiên bay vào.

Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, sau đó từ bên trong bắn ra một đạo kinh hồng: "Người nào dám xông vào động phủ của bổn cô nương?"

Lời còn chưa dứt Vũ Vân Nhi khẽ la lên một tiếng, nhận ra Lâm Hiên trên mặt nàng lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng uyển chuyển bái xuống: "Thì ra là sư bá đại giá, thứ Vân nhi chậm trễ không thể ra đón người sớm hơn."

"Nha đầu này, chúng ta không phải gặp lần đầu, ngươi cũng không nên khách khí làm gì" Lâm Hiên cười khẽ một câu sau đó cùng Vũ Vân nhi đi vào động phủ. Động phủ được bài trí theo phong cách cổ xưa mà ấm áp khiến người ta có cảm giác tinh tế ở bên trong.

Tại phòng khách Vũ Vân nhi pha hai tách hương trà, Lâm Hiên nhấp một ngụm hương vị cũng không tồi. Nhìn qua chỉ thấy trên mặt Vân Nhi lại lộ ra thần sắc ấp úng.

"Vân nhi, Ngươi đang lo lắng tung tích của Cầm Tâm sao? " Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Vâng!"

Vũ Vân nhi gật đầu, hơn một năm trước nàng tới đã từ Tuyết Lâu thành tới đây. Có điều khi nghe người trong Bái Hiên Các nói sư bá là một mình tới đây khiến nàng trở nên kinh hãi. không phải sư bá cùng sư tôn hai người vốn đồng hành sao? Vũ Vân nhi đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, dù sao tại Vân châu Nguyên Anh tu sĩ ngã xuống cũng không phải chuyện lạ.

Lúc ấy nàng không nhịn được muốn tìm Lâm Hiên song Lục Doanh Nhi gắt gao ngăn cản, nói thiếu gia từng phân phó người đang bế quan sinh tử, tuyệt đối không được quấy rầy.

Có thể nói hơn một năm nay Vũ Vân nhi vô cùng hoang mang, nàng cùng Âu Dương Cầm Tâm vốn là có tình cảm sư đồ rất tốt.

Hiện tại rốt cục gặp sư bá Vân nhi nhịn không nổi, trong lòng không yên song không biết mở miệng hỏi thế nào.

Thấy thần sắc của nàng khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười mỉm: "Vân nhi, đã khiến ngươi phải lo lắng, Cầm tâm nàng rất tốt, thậm chí có thể nói nhân họa đắc phúc."

Nhân họa đắc phúc?

Vũ Vân nhi ngạc nhiên, có điều biết sư phụ vẫn bình an tâm tình của nàng không khỏi thả lỏng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười: "Vậy thực ra đã xảy ra chuyện gì, Vân nhi xin lắng nghe lời của sư bá."

"Chuyện là như thế này, ngày ấy rời đi sau..." trên mặt Lâm Hiên lại vô kinh vô hỉ thuật lại chuyện trải qua ở Vô định hà.

Đương nhiên là có những chuyện hắn không kể, nói cho nàng cũng không có ý nghĩa, tỷ như Nguyệt Nhi là Tu la Vương chuyển thế. Song dù vậy cũng khiến Vũ Vân nhi mở to mắt, đặc biệt nghe nói sư bá có thể đánh với Ly Hợp Kỳ lão quái, thần tình nàng trở nên vô cùng sùng bái.

Vũ Vân Nhi đương nhiên không cho rằng Lâm Hiên khoa trương, tại Vân lĩnh sơn nàng đã biết qua bổn sự hắn, có thể thắng được trên cấp tu sĩ.

Hôm nay sư bá đã là Nguyên Anh hậu kỳ lại có Thông Thiên linh bảo, có thể thi triển ra uy lực Ly Hợp Kỳ tu tiên giả cũng không phải là không thể.

Lúc đầu chỉ là kinh ngạc, đến đoạn cuối thì trong lòng Vũ Vân nhi vô cùng rúng động: "Sư bá, ngươi nói thật sao, sư tôn đã thật sự thông qua truyền tống phi thăng tới Linh giới?"

Vũ Vân nhi lắp bắp mở miệng, nàng tuy rằng chỉ là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả song cũng đã nghe, chẳng phải chỉ có Ly Hợp Kỳ tu sĩ mới có thể Phá Toái Hư Không đi Linh giới sao? Mà phải vượt qua tam cửu Tiểu Thiên kiếp nữa!

Một cái Truyện Tống Trận có thể đưa người đến Linh giới... nghe thế nào cũng không thể tin!

Lâm Hiên thở dài: "Vân nhi, đây vốn là sự thật, bên trong tự nhiên còn một chút bí ẩn song ta cũng không tiện nói với ngươi. Tóm lại sư bá tuyệt không có lừa ngươi"

"Sư bá, Vân nhi tuyệt không có ý này." Thiếu nữ ngẩn ngơ, bộ dáng không khỏi khẩn trương lên.

"Được rồi, tâm ý của ngươi ta hiểu, hiện tại dù sao Bích Vân Sơn không còn, sư phó của ngươi đã đi. Nhưng thân làm sư bá như ta sẽ thay nàng chiếu cố tới ngươi. Từ hôm nay ngươi chính là Tam Các chủ của Bái Hiên Các. Chuyện này ta sẽ nói lại với Doanh nhi" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Đa tạ sư bá." trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Vân nhi tràn đầy sự cảm kích, sư tôn ra đi để lại cho nàng cảm giác đơn độc cùng trống trải vô cùng.

"Sư bá…"

"Sao vậy?"

"Một ngày kia Vân nhi còn có thể gặp lại sư tôn không?"

Lâm Hiên không khỏi cứng họng, tư chất Vân nhi mặc dù không tồi nhưng muốn phi thăng linh giới thì phải gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó.

"… Vân nhi nói chơi thôi, chờ ngày sau sư bá gặp lại sư tôn trên Linh giới xin thay Vân nhi vấn an người." Thiếu nữ cúi đầu có chút thương cảm mở miệng.

"Được rồi nha đầu, tu tiên đạo chông gai có thể đi bao xa ta là sư bá cũng không thể nói được, song làm cho ngươi kết anh thì không có vấn đề, còn muốn tiến xa hơn nữa thì sau này còn phải xem cơ duyên của ngươi."

Lâm Hiên nói như vậy là thay Cầm tâm đảm bảo Vũ Vân nhi một ngày kia kết anh thành công.

"Đa tạ đại ơn của sư bá".

Những lời kia phân lượng thật quá lớn, Vũ Vn Nhi cung kính quỳ xuống hướng Lâm Hiên dập đầu ba cái. Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay bào một cái đem hơn mười cái bình ngọc xuất hiện trên bàn.

"Vân nhi. Đây đều là đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, hơn nữa đều là ngoài trung phẩm dù trong đấu giá hội cũng không có. Sau khi ta đi ngươi đưa một nửa cho Doanh nhi còn đâu giữ lại tu hành cho tốt, cũng không cần hà khắc với bản thân, cứ dùng nhiều một chút khi nào hết lại tới tìm ta." Ngữ khí Lâm Hiên ôn hòa nói.

Hắn lại lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem thần thức chìm vào bên trong rồi đưa cho thiếu nữ:

"Đây là tâm đắc trong tu luyện của ta, đối với hai ngươi tất có chỗ hữu dụng, hai ngươi nghiền ngẫm cho tốt có thể tiết kiệm được một khoảng thời gian trong tu luyện."

Lần này Vân nhi chỉ có thể đem sự cảm kích để ở trong lòng. Hai từ tạ ơn đối với nàng quả thật không thể biểu lộ được sự biết ơn của nàng đối với sư bá.

Lâm Hiên lại cùng nàng nói phiếm luận trong chốc lát, lúc sau xoay người hóa thành một đạo kinh hồng, quang hoa chợt lóe liền biến mất.

Gần nửa canh giờ sau Lâm Hiên xuất hiện tại một nơi cách hơn mười ngàn dặm. Tuy là tìm Thiên Ảnh tông báo thù nhưng một tông môn nhị lưu nho nhỏ hắn căn bản là không để vào mắt.

"Hừ, thế lực bên ngoài của Vạn Phật Tông lại dám chọc tới mình thì chỉ có trách bọn chúng chê mạng dài mà thôi. " khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia hàn lãnh, độn quang chợt lóe tốc độ tức khắc gia tăng.

Rất nhanh trước mắt hắn hiện ra một dãy đại sơn hùng vĩ. Thế núi liên miên, xa xa nhìn lại như một con rùa lớn đang ngẩng đầu phủ phục, vô cùng hùng tráng.

Linh khí nơi đây khiến Lâm Hiên không khỏi gật đầu, nhìn từ góc độ tu luyện mà nói nơi này còn tốt hơn Cửu lăng sơn nhưng so về giao thông tiện lợi thì lại không bằng, Bái Hiên Các dù sao cũng là thương minh, nếu không sau khi diệt môn đối phương hắn cũng không ngại mà đem tổng đà chuyển đến đây.

Lâm Hiên vừa suy nghĩ vừa chậm rãi thả ra thần thức, song rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Không ngờ nơi tổng đàn đối phương lại đang có linh khí chấn động, tình huống này là tu sĩ đang dùng linh khí pháp bảo.

Do dự một chút Lâm Hiên thi triển Liễm khí thuật, thần thông này hiện đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, dụng toàn lực nhìn qua hắn chỉ như là phàm nhân. Sau đó hai tay bấm tay niệm pháp chú, thân ảnh ngày càng mờ nhạt bay về phía trước.

Rất nhanh đã tiếp cận tổng đàn Thiên Ảnh tông, chỉ thấy sơn môn đã hỏng mà đại trận hộ sơn cũng đã bị phá hư, mấy ngàn tu sĩ cùng một nhóm lọt vào trong tầm mắt. Trên mặt đất có không ít thi thể, hiển nhiên là song phương đã động thủ. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua về phía nhóm tu sĩ đang tấn công lên Thiên Ảnh tông.

Trong mấy ngàn tu sĩ, Trúc Cơ kỳ đích chiếm khoảng trên dưới tám phần, còn lại là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả. Nguyên Anh kỳ lão quái chỉ có ba người. Một trung kỳ và hai sơ kỳ. Thực lực còn kém xa Thiên Ảnh tông như vậy không lẽ là muốn đến đây tự nạp mạng? Lâm Hiên ngạc nhiên âm thầm quan sát tình huống.

Chỉ thấy tuy đã công phá được đại trận song mấy ngàn tu tiên giả kia cũng không vội tiến lên. Mấy người cầm đầu còn thỉnh thoảng nhìn phía chân trời tựa hồ như chờ cái gì.

Đột nhiên bên trong núi non trùng điệp phía trước bay ra vô số kinh hồng độn quang đủ mọi màu sắc.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại dùng thần thức đảo qua đếm sơ không ngờ có trên cả vạn. trong đó chủ yếu là Trúc Cơ kỳ, còn có tới chín nguyên anh kỳ lão quái.

Không cần phải nói đây là các Thái thượng trưởng lão Thiên Ảnh tông, có thể nói là tinh nhuệ đã được phái ra hết. Mà linh lực dao động bọn họ rất khác tu sĩ bình thường.

Tu yêu giả! Tuy rằng Lâm Hiên sớm đã có nghe nhưng sau khi rời Yêu linh đảo, đây lần đầu hắn thấy nhiều tu yêu giả như vậy. Ánh mắt Lâm Hiên chuyển sang chỗ sâu trong núi, ngoại trừ linh mạch quả nhiên còn có một yêu mạch kéo dài.

Mà hàng vạn quang điểm cũng hội tụ đến trước đám người kia, hào quang thu liễm hiện ra mấy tu sĩ đi đầu.

"Hừ, ta còn tưởng rằng là ai đến Thiên Ảnh tông giương oai, thì ra là Cơ huynh a, sao ngươi không ở Sùng Lăng Đảo hưởng phúc mà lại tới đây phá đại trận sát diệt đệ tử, muốn đối địch cùng bản tông sao?"

Lên tiếng là một nam tử khoảng tam tuần song lại trang phục như nữ nhân, không chỉ là như thế trên môi hắn có đánh son, vẻ mặt "quyến rũ" khiến Lâm Hiên thiếu chút nữa ói ra đương trường.

Chẳng qua diễm lệ nam tử này tu vi cũng không nhỏ, thậm chí là tu sĩ cao thâm nhất trong chín tên Thái thượng trưởng lão Thiên Ảnh tông, là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai, khoảng cách hậu kỳ đại tu tiên giả không còn xa.

"Chúng ta đến Thiên Ảnh tông giương oai? Phì…" Một đại hán mặt sẹo trong đám tu sĩ kia không khỏi trợn hai mắt, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ:

"Vương lão quái, thân là nhất phái chi chủ mà đổi trắng thay đen sao. Ta hỏi ngươi, Cơ gia cùng Thiên Ảnh tông không oán không cừu, sao nửa tuần trăng trước kia, các ngươi lại đoạt hàng hóa của chúng ta chuyển tới Lạc Nhật, hạ sát vãn bối chúng ta, lại còn bắt điệt tôn nữ của Cơ mỗ cùng vài nữ đệ tử, bọn họ hiện tại sống hay chết?"

Đại hán là Cơ huynh gia chủ, lúc này khuôn mặt vặn vẹo như muốn bốc hỏa, hắn cũng là là Nguyên Anh trung kỳ, song không ngờ luận thâm hậu pháp lực còn thâm hậu hơn cả vị kia Thiên Ảnh tông lão quái kia.

Lâm Hiên ngạc nhiên không thôi, Cơ gia cũng bị cướp đoạt, việc này thật có điều kỳ quái.

Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, giết người cướp bảo là chuyện quá bình thường song chỉ là tu sĩ riêng lẻ, các tông môn rất ít làm chuyện như vậy. Thiên Ảnh tông ngắn ngủn trong vòng một tuần trăng, trước cướp Cơ gia sau đuổi Bái hiên các, bọn họ có phải là ăn no rồi nhiễu sự không? Chuyện này không những hủy đi thanh danh mà còn khiến nhiều người tức giận, thật sự là hại nhiều hơn lợi. Chẳng lẽ là có ẩn tình gì? trong đầu Lâm Hiên suy tư quyết định chưa vội hiện thân.

"Vương lão quái, chuyện này Cơ mỗ đã tra ra rành mạch, các ngươi đừng có phủ nhận." Đại hán mặt sẹo hung tợn mở miệng.

"Ai nói ta muốn phủ nhận ?" Khóe miệng diễm lệ nam tử lộ ra vẻ chê cười:

"Không sai, hàng hóa cùng người các ngươi là do chúng ta bắt đi."

Không ngờ đối phương sảng khoái thừa nhận khiến thế Cơ gia gia chủ ngẩn ngơ: "Vậy các ngươi đã đem điệt tôn nữ của ta giấu ở đâu ?".

"Điệt tôn nữ của Cơ huynh, có phải là nha đầu xinh đẹp nhất, cằm nhòn nhọn mà mắt tròn tròn..." Diễm lệ nam tử chẳng chút kinh hãi đem tướng mạo nữ tử miêu tả lại.

"Không sai, đúng là Hải Đường, các ngươi mau giao nó ra đây!" Trên mặt đại hán đầy vẻ quan tâm, nữ tử kêu là Cơ Hải Đường kia không những có huyết thống với hắn mà thân còn có dị linh căn băng thuộc tính, tuy rằng kém Thánh linh căn một chút nhưng cũng đủ khiến đại hán mặt sẹo coi như bảo bối.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 1224: Nhất Khắc Lâm Nguy

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 139


Những Tháng Năm Bình Yên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Tình Thiêu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21



Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10