21 Viên Hòa Đông nhìn Hứa Tri Mẫn khuất dần sau hàng hiên thì chậm rãi xoay người, bất ngờ nhìn thấy Quách Diệp Nam ung dung đứng trước mặt liền sợ tới mức lui ra sau một bước: “Sao cậu lại ở đây?”Quách Diệp Nam vuốt cằm, ló đầu nhìn về phía Hứa Tri Mẫn biến mất: cô nữ sinh này hình như là đã gặp ở đâu đó, nhưng cuối cùng là gặp ở đâu nhỉ?Viên Hòa Đông dùng thân mình chắn tầm mắt của anh ta: “Quách Diệp Nam.
22 Lão thần Quách Diệp Nam chỉ chỉ vào cái túi sách màu đỏ của cô: “Em không nghe hả?”Môi Hứa Tri Mẫn run run, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Phóng tầm mắt nhìn lại thì bốn người đang chơi bóng kia cũng đã ngừng lại nhìn cô.
23 Gió thu lạnh đến cắt da cắt thịt mà Lương Tuyết lại đổ mồ hôi khắp người. Tới đại học M, cô liền gọi điện thoại cho Mặc Hàm, tìm tới sân tennis bỏ không.
24 Thấm thoát xuân đến rồi thu lại đi qua. Vừa vào hạ ánh nắng đã chói chang, nóng như đổ lửa, đến đêm mà vẫn khiến người ta không thể nào mà thở nổi. Mặc Thâm trầm tĩnh đứng tựa vào cửa sổ, nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài, ánh đèn rực rỡ lấp lánh như những vì sao.
25 Cứ mỗi lần đến ngày lễ là lại nhớ người thân. Đây là năm đầu tiên sau khi đến thành phố R, Hứa Tri Mẫn không đến nhà Kỷ Nguyên Hiên mừng tết Trung thu.
26 Sau sự kiện Phương Tú Mai bị dị ứng, Hứa Tri Mẫn vẫn duy trì liên lạc với Mặc Hàm. Nghe Mặc Hàm nói, bọn Mặc Thâm sau khi đi bồi dưỡng trở lại bệnh viện tỉnh thì lại càng bận rộn, vốn dự tính luân chuyển giữa các khoa ba năm, nhưng sợ khoa chính quy thiếu người, hơn nữa ban đầu đã thực tập một năm rưỡi nên đổi thời hạn luân chuyển khoa thành một năm.
27 Có lẽ là trận cảm mạo do dầm mưa hồi tháng Hai vẫn chưa dứt hẳn nên mặc dù thời tiết đã ấm lên nhưng Hứa Tri Mẫn vẫn thỉnh thoảng lại ho khan. Giáo viên lâm sàng giúp cô tìm một bác sĩ khoa nội, kê một ít thuốc kháng sinh và thuốc ho.
28 Quách Diệp Nam thở dài. Mặc Thâm ở trước mặt anh ta đi tới đi lui, sắc mặt tái nhợt cố gắng nhìn hai cánh cửa kia. Không lâu sau, một y tá bưng khay đựng tiêu bản máu đi ra khỏi phòng cấp cứu, vội vã đưa đến khoa xét nghiệm.
29 Cô Lưu từ cửa chính bệnh viện ngồi xe về nhà, Hứa Tri Mẫn đi vòng về học viện. Đang đi thì bỗng nhiên dừng bước. Cô nhìn lên những chiếc lá xanh biếc, xuyên qua những chạc cây là thấp thoáng bầu trời âm u tối tăm của thành phố R, không khí bức bối khó chịu.
30 Cả văn phòng to như vậy mà bị đám đông người đứng chen chúc chật như nêm. Hứa Tri Mẫn đứng ở trong một góc cạnh cửa, qua khe hỡ giữa đám người mà phóng tầm mắt nhìn qua lớp lớp đầu người.
31 Bác sĩ ở trong văn phòng đấu khẩu, mọi người ở bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng rồi lại một tiếng đập bàn thôi đã sợ tới mức không ai dám lên tiếng, càng không ai dám tới gần một bước.
32 Những lời Viên Hòa Đông nói Hứa Tri Mẫn đều hiểu, cho dù cô là sư muội hay là bạn thì Viên Hòa Đông cũng đều xem cô là người con gái quan trọng trong cuộc đời anh, cũng vì lẽ đó mà anh không thể dễ dàng tha thứ cho việc Mặc Thâm đã làm khi cô bị bệnh.
33 Có lẽ Mặc Thâm cũng không phải người vô tình vô nghĩa, Viên Hòa Đông mâu thuẫn suy tư về chuyện hồi chiều đã xảy ra trong phòng thủ thuật nhỏ. Anh cũng không cố ý nhằm vào một người hay một việc nào đó, bởi vì từ lâu anh đã trải qua nỗi đau khi phải sinh ly tử biệt với người thân mà mình yêu nhất, cho nên anh cho rằng vạn sự vạn vật đều có thể được lý giải.
34 Giữa không gian tối đen như mực, cô mở mắt ra, đầu tiên là rút một bàn tay ra lần mò khắp chung quanh, cuối cùng cũng đụng được công tắc đèn bàn. Ánh đèn hơi vàng chiếu tỏa lên cảnh vật chung quanh, hóa ra vào lúc cô đang choáng váng trong nụ hôn ban nãy, anh đã bế cô đến phòng nghỉ.
35 Đồng nghiệp xin được điều đến khoa rất nhiều, có thể thấy khoa của Hứa Tri Mẫn có sức hấp dẫn rất lớn. Đây cũng là lần đầu tiên bộ phận y tá của bệnh viện tỉnh vì một vị trí điều chuyển khoa mà phải tiến hành cuộc thi cạnh tranh công khai.
36 Mặc Thâm sợ mèo, cho nên Hứa Tri Mẫn đành phải đem Tiểu Mao Cầu cùng những chậu bạc hà đào từ trường về giao cho Viên Hòa Đông. Viên Hòa Đông đặt Tiểu Mao Cầu lên trên đầu gối, vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con, anh nói: “Định khi nào thì đi?”“Làm xong hết mọi thủ tục thì ngày kia sẽ đi.
37 Hứa Tri Mẫn không biết Viên Hòa Đông muốn tới thăm cô. Lúc này, cô đang nằm ở trên giường bệnh của Bệnh viện liên minh, bọn họ cho cô thở oxi, hơn nữa Tiếu Kỳ dùng thuốc rất chuẩn xác nên cô cũng dần lấy lại sức.
38 Lại tắc xe. Mặc Thâm cầm tay lái mà nhíu chặt mày, anh phải làm thế nào mới có thể khiến cô chủ động nói thật? Nếu cô không chịu thì anh phải làm gì? Từ trước đến nay việc anh không muốn làm nhất chính là kiên quyết ép buộc cô.
39 Quách Diệp Nam hết ca đêm vừa về nhà tắm rửa, liền nhận được điện thoại khẩn cấp của Dương Sâm: “Mau về lại bệnh viện, Hứa Tri Mẫn đang cấp cứu. ”“Cái gì?!”“Tình hình rất khẩn cấp, phải lập tức làm can thiệp.
40 Anh ấy của tôi rất khó hình dung là một người như thế nào. Tôi từng hỏi anh ấy: “Anh đã có khi nào nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ em chưa?”Anh thừa nhận nói: “Có.