21 9:00 pmTố Liên bước vào phòng mẹ nó nhõng nhẽo với bà-"Mẹ ơi hôm nay con ngủ với mẹ nha"Bà Lâm ngạc nhiên quay sang nhìn nó –" Cô lại muốn xin xỏ gì nữa đây"-"Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi mà, lúc nào mẹ cũng nghĩ xấu về con hết"-"Cô có bao giờ tốt đẹp gì đâu mà không nghĩ xấu"-"Mẹ.
22 Nó quyết định dọn đồ chuẩn bị ra khỏi căn nhà đó, nếu ngày nào nó còn ngoan cố ở đây chỉ có nước tự chôn sống bản thân mình. . . -"Em định đi đâu" – hắn từ ngoài bước vào-"Đi khỏi đây, ở đây ai cũng xem tôi chướng mắt hết"-"Nếu em đi, mọi người sẽ nghĩ em ăn cắp xong rồi bỏ trốn thì sao"-"Anh cũng nghĩ tôi là loại người đó à" – nó cười khinh nhìn hắn-"Không"-"Tôi mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, là tôi lấy đó thì sao chứ"Nói xong nó gom quần áo bỏ vào túi, từ ngoài cửa Khả Vy hớt hải chạy vào-"Khánh ơi, điện thoại xịn Vy mới mua bị mất rồi" – Cô ta nhìn sang nó, ngập ngừng-"Lan nè, cậu.
23 Hôm đó bệnh viện cần máu gấp, nhưng nó lại là nhóm máu họ cần tìm vì vậy mà nó nhanh chóng xin quản lý 30p để đi cứu người. . . Nó chỉ kịp để y tá lấy máu xong lại nhanh chóng trở về công việc của nhà hàng.
24 Đang định đi về phòng thì hắn có cuộc gọi đến-"Mẹ chuyện gì vậy, mẹ không ở nhà à"-"Con Tố Liên nó bị đánh phải nhập viện con vào với em đi"-"Sao lại bị đánh"-"Con vào rồi hẳn biết, ba và mẹ đang ở đây với nó"-"Được, con tới liền"Thấy thái độ của hắn, Khả Vy hỏi –"Có chuyện gì vậy Khánh"-"Tố Liên nó đang ở bệnh viện, mẹ mình kêu vào đó"-"Mình cũng đi nữa"-"Uhm" - hắn gật đầuCả 2 nhanh chóng chạy đến đó.
25 Thời gian thấm thoát đã 6 tháng 11 ngày nó và hắn xa nhau. . . Nó vẫn cố gắng tự làm kiếm sống nhưng công việc cũng chỉ là để nó quên đi tất cả kí ức và nỗi nhớ về hắn.
26 2 năm sau. . . Nó chỉ còn vỏn vẹn 6 tháng nữa là ra trường, chuẩn bị vào thời gian thực tập. . . -"Lan này, bà có muốn đi thực tập cùng tụi tui không?"Nhật Hạ mon men đến chỗ nó ngồi, nó đang chăm chú đọc sách thì dừng lại nhìn Nhật Hạ.
27 "Đôi lúc, tôi thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì xung quanh mình. Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời mãi bằng những gam màu hồng được.
28 Đang bê mấy tách café đến phòng làm việc thì nó nghe tiếng gọi của ai đó. . . -"Này cô. . . cô là. . . " -"Anh là. . . " – nó cố moi trong trí nhớ của mình hình ảnh người đàn ông trước mặt-"Cô là người hôm bữa đụng phải tôi ngoài đường"Nó như nhớ ra.
29 Giờ nghỉ trưa. . . -"Đi ăn thôi nào cả nhà" – anh Tuấn gọi mọi người-"Okie, đi nào"-"Chi Lan đi luôn nhé"-"Dạ mấy anh chị ra trước đi, em xuống sau" – nó tranh thủ dọn dẹpĐang đi ra tới cửa thì bị giọng ai đó làm nó giật mình-"Tôi muốn mời em đi ăn trưa được không"-"Lại là anh à, nhưng tôi có hẹn đi ăn với mấy anh chị trong phòng rồi"-"Chúng ta cùng là đồng nghiệp đi ăn chung có sao đâu"Nó không biết cách từ chối, đành gật đầu đồng ý "biết đâu hắn là Giám đốc thật, mà mình đắc tội thì.
30 -"Lan hôm nay xinh quá nha" – chị Thương khen nó-"Vẫn như mọi ngày mà chị. . . " – nó cười duyên-"Hôm nay em như búp bê ế"-"Thôi đừng khen em mà em ngại chết"Cả phòng bật cười cả lên trước cái giọng dễ thương của nó.
31 Tối hôm đó, nó tức tưởi khóc cả đêm, cũng là tự oán trách mình ngu này, ngu nọ. . . rồi giờ nó xem hắn như kẻ thù không hơn không kém. . . Hôm sau vẫn phải cố gắng làm mặt thật tươi rói đến công ty.
32 Nó tức đến đỏ mặt tím tai, nhất định nó không để hắn điều chỉnh mình. . . nhưngchuyện đời có ai ngờ được. . . . . . . . . . . . . . . . . . . -"Chi Lan tổng giám đốc Jame kêu em lên gặp anh ta gấp" – chị Hương từ cửa bước vào nói với nó-"Dạ, em biết rồi" – mặt phụng phịu đi đến gặp hắnĐẩy cửa bước vào lại thấy cảnh tượng Janne đang hôn Jame, nó chỉ càng ghét anh ta thêm.
33 Nhà hàng D'house-"Jame sao Ken chưa đến" – Janne nhìn xung quanh hỏi-"Đợi thêm chút nữa đi Janne, chắc ổng còn đang trên đường tới"Khoảng 10p sau, Ken đến phía sau là một cô gái diện trên người cái áo voan hoa kết hợp cùng chân váy bút chì đen đơn giản, rất lịch sự.
34 Phòng giám đốc. . . -"Chào giám đốc Jame, rất vui khi chúng ta hợp tác với nhau" -"Tôi cũng rất vui khi được hợp tác với công ty ông, Ryan"-"Thật sự mà nói, công ty này mới thành lập trong 2 năm trở lại đây mà làm ăn rất tốt tôi rất ngưỡng mộ anh"-"Ông Ryan quá khen, trước đây là do ba tôi quản lí, tôi chỉ mới thế ba thời gian gần đây thôi"Nghe tiếng gõ cửa, hắn nghiêm giọng –"Vào đi"-"Đây là tài liệu Giám đốc cần" – nó đưa cho hắn, thì bắt gặp khuôn mặt ai đó quen quen-"Hình như Chi Lan đúng không"-"Vâng, ông là.
35 . . . . . . . . . . . . . . Cánh cửa phòng nó hé mở, ánh mắt bên ngoài đang dán vào khuôn mặt ngủ ngon lành của nó. Ánh mắt có chút yêu thương, có chút chua xót, có chút nhớ nhung, có chút đau lòng.
36 Nó nuốt cục tức xuống bụng, dồn tất cả sắc thái lên mặt: giận, tức, bực. . . . . . . . . . . . . . . -"Anh muốn đưa tôi đi đâu"Ngồi nhìn chiếc xe bon bon chạy trên đường, nó không cách nào không thắc mắc.
37 Nhà hàng Hương Biển-"Để tôi đút anh ăn cái này nè, ngon lắm" – Nó nhanh nhẹn tách từng lớp vỏ của con cua biển, lấy từng lớp gạch cua ra đút vào miệng hắn.
38 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . -"Ông đi đâu cả ngày hôm qua, tụi này kiếm ông mà không có hả?" –Ken kéo Janne đi vào phòng giám đốc giận dữ với hắn-"Jame làm cả kế hoạch của tụi này đổ sông đổ suối hết đó" – Janne hờn dõi trách-"Ông đúng là quá đáng mà"-".
39 Trước mặt nó bây giờ là một khuôn mặt điển trai, ánh mắt đang nhìn thẳng vào mắt nó có chút tức giận, một hơi thở quen thuộc phả vào mặt nó, một giọng nam tính truyền đến.
40 -"Hai vẫn còn yêu con nhỏ ô sin đó sao". . . . . . . . Im lặng. . . . . . . . -"Nó có gì tốt mà hai phải yêu nó như vậy". . . . . . . . Im lặng. . . .