21 Bên này Lý Tư đang cố vắt óc suy nghĩ tìm cách đến gần Chiêu Đệ thì bên kia gần đây Chiêu Đệ và Tiểu Trí cũng đang loay hoay sứt đầu mẻ trán. Nghiêm túc mà nói thì chủ yếu là Chiêu Đệ bận rộn.
22 Lý Tư sau khi bị chất vấn xong mới giật mình nghĩ đến một chuyện, nếu những gì Chiêu Đệ nói đều là thật, vậy cô thực sự đã lừa gạt cha mẹ mình để len lén đi lấy chồng rồi, mà Trần Chung cũng vì cưới người con dâu này mà phải để Trần Trí chịu ấm ức, không thể cho đứa con trai duy nhất một hôn lễ long trọng.
23 Buổi sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, kể cả Tiểu Trí hay Chiêu Đệ đều không còn tâm trạng nào mà tiếp tục ngủ nữa. Tiểu Trí ngồi trước đàn dương cầm thật lâu cũng không có cách nào tĩnh tâm lại.
24 “Tiểu Trí, em trai Chiêu Đệ không thấy đâu nữa, vì Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí mà không nói trước với nó nên nó tức giận, Chiêu Đệ phải trở về khuyên nhủ nó một chút, để nó không giận nữa, để nó tha thứ cho Chiêu Đệ.
25 Khi cả ba người đã thoáng bình ổn cảm xúc, Chiêu Đệ mới bắt đầu nghĩ đến toàn bộ sự việc. Lúc trước khi ba cô gọi cho cô, nghe giọng của ông thì rõ ràng em trai còn chưa biết chuyện cô đã lập gia đình mới phải, làm sao mà trong nháy mắt đã biết được rồi lại còn gây ra chuyện lớn như vậy.
26 Chiêu Đệ mở cửa xe, gọi ông Lâm bà Lâm cùng ngồi vào trong xe đi tới thôn ủy để nhờ trưởng thôn phát động tất cả mọi người trong thôn cùng nhau tìm kiếm Diệu Tổ.
27 Bên này, Chiêu Đệ vừa cúp điện thoại, cơm cũng không muốn ăn, đã ngay lập tức gọi ông Trương vào, muốn ông lái xe trở về thành phố W. Vừa nãy khi nghe được sự tức giận từ lời nói của Diệu Tổ, cô cũng biết cảm xúc của cậu chàng lúc này đang rất kích động.
28 Thì ra là không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Chung và Hạ Cầm đã trở lại nhà. Hai người đứng yên lặng ngay ở trước cửa nhà nghe cuộc nói chuyện của Tiểu Trí và Diệu Tổ.
29 Sau khi nghe Tiểu Trí đàn xong một bản, Diệu Tổ ngồi ngây ngốc một lúc rồi mới định thần theo Tiểu Trí đi xuống dưới nhà. Mới vừa rồi, nhìn Tiểu Trí sử dụng đôi tay thon dài khiến người khác ngưỡng mộ lướt trên những phím đàn trắng đen, đánh lên khúc nhạc tuyệt mĩ, trong đầu Diệu Tổ như có một thước phim tua nhanh từng chút từng chút cuộc sống của cậu và Chiêu Đệ mấy năm qua.
30 Trần Chung bất đắc dĩ quay đầu lại, trước đến ghế sofa ngồi xuống mới có thể nghĩ ra đối sách, buổi tối cứ tiếp tục hành hạ như thế này, ông chỉ cảm thấy mệt không chịu nổi, trong lòng thật quá mệt mỏi.
31 Thời điểm Trần Chung đến huyện Anh Sơn, tiến vào thôn họ Mã, đường núi cơ bản đã thông, mặc dù xe ô tô không thể đi vào nhưng người đi lại ra vào thì không thành vấn đề.
32 Lúc Chiêu Đệ tỉnh lại đã là hơn tám giờ tối rồi. Bởi vì sắc trời bên ngoài đã tối hẳn nên cô còn tưởng bây giờ vẫn còn là ngày mà cô được đưa đến bệnh viện, hoàn toàn không biết rằng đã qua được một ngày rồi.
33 Chiêu Đệ ở trong bệnh viện được một tuần thì cũng tròn một tuần, Trần Chung lặng lẽ sắp xếp một loạt các loại kiểm tra, chính là hy vọng có thể từ trong miệng của các bác sĩ nghe được một chút hi vọng.
34 Hoàng Tĩnh nghe xong lời giãi bày của Hạ Cầm thì mất một lúc lâu cũng không nói được thành lời. Cô đã từng gặp rất nhiều người vì ích kỉ mà làm tổn thương lẫn nhau, nhưng bây giờ, ở trước mắt cô đây lại là những người vì yêu vừa lương thiện mà dẫn đến tổn thương.
35 Trần Chung lắng tai nghe thấy bên trong một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì thì mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng bệnh. Vừa mới đẩy cửa vào, ông đã nhận được ánh mắt đầy nghi hoặc của Chiêu Đệ.
36 Tiểu Trí từng nghe Hạ Cầm cùng một người bạn nói chuyện phiếm, khi đề cập tới phụ nữ sinh non phải đặc biệt cẩn thận chăm sóc, nếu như chăm sóc không chu đáo, rất có thể sẽ dẫn tới ốm đau cả đời, kể từ khi biết Chiêu Đệ sinh non, Tiểu Trí đối đãi cô giống như là đồ sứ dễ vỡ.
37 Trần Chung sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của Lý Tư, ông cũng không hành động ngay lập tức, bởi vì lão Đặng nói với ông, trong khoảng thời gian này Lý Tư vẫn đang ở lại huyện Anh Sơn tạo quan hệ cùng lãnh đạo địa phương.
38 Bởi vì tối ngày hôm qua thực hiện loại vận động đã lâu không làm này cho nên đến sáng ngày hôm sau Chiêu Đệ thiếu chút nữa thì không tỉnh nổi. May mà tối qua không kéo rèm cửa sổ thật chặt, ánh sáng bên ngoài cửa sổ lại vừa đúng chiếu thẳng vào mắt Chiêu Đệ nên cô mới có thể tỉnh lại đúng giờ.
39 Tiểu Trí đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ông lão đã đi xa mà vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Anh đứng nghịch nghịch ngón tay một lúc rồi mới xoay người hỏi Chiêu Đệ đang đứng phía sau: “Chiêu Đệ, Tiểu Trí có phải nói sai điều gì rồi không? Ông ấy hình như rất tức giận nha.
40 “Bác sĩ Phan, Tiểu Trí đập hỏng hành tây của ông là chúng tôi có lỗi, muốn bồi thường như thế nào, ngài cứ mở miệng, chúng tôi sẽ bồi thường là được. Tiểu Trí không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng trách anh ấy.