21 * Chân tôi bắt đầu không nghe lời. Nó bủn rủn, rã rời. Nhưng tim tôi đang cháy, cháy rực một ngọn đuốc. Trước màn mưa giăng giăng kín lối, tôi chỉ thấy rõ nhất một con đường - con đường đến với em.
22 * - Tỉnh rồi, thằng khỉ. Mày là thanh niên 18 hay ông già 81 hả? Hên ày là hôm qua tao với bà xã tửng trời đi du dí mưa qua ngõ bọn nhà giàu mới lượm đống xác tàn này về.
23 * Em ngồi dưới chân cầu thang. Thân hình bé nhỏ ấy đang phải chịu đựng nỗi đau ghê gớm. Em đang suy sụp hoàn toàn. Em thật đáng thương vì trong hoàn cảnh đó vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ.
24 * Xuất viện, tôi về chuồng ngủ thu dọn đồ đạc. Vậy là một mùa xuân lại sắp đến. Về quê ăn Tết với mẹ yêu nào, năm nay sẽ có thêm thành viên mới. Phải không "cậu" - quay sang đá lông nheo với bồ câu.
25 - Mẹ ơi! Con về rồi nè. Mẹ ơi! Mẹ. . . Tôi chạy từ trước ra sau, từ sau ra trước. Ồ chắc mẹ đi chợ rồi. Tôi ngồi lên bàn rót vội ly nước. Khát quá!Dưới ấm nước có một lá thư.
26 * Bến xe đông nghẹt. Tới thành phố rồi. Người người hớn hở về quê ăn Tết, đoàn tụ với gia đình. Ô! Tôi tròn miệng. Không lẽ nắng chiếu làm tôi hoa mắt? Dụi mắt nào.
27 * Thằng Choi đứng bán hàng mà mặt tiu nghỉu trông thảm như con gà cúm. - Sáng sớm mà đón khách bằng cái bộ mặt này hả? Tết nhất tới nơi nhìn mặt anh hết muốn mua hàng.
28 * Ồ! Tòa nhà này chắc cao nhất thành phố? Tôi trầm trồ. Nhìn đôi mắt tròn xoe của tôi thằng Choi đắc ý. - Vào thôi. Tôi nhìn lại bộ dạng của hai đứa. Lắc đầu:- Bớt đùa đi Choi - kéo tay nó.
29 * Chíu! Bụp!Từng chùm pháo bông rực rỡ nở rộ trên nền trời đen thẳm. Từng tia sáng xanh uyển chuyển tạo hình bên làn khói đỏ. Ánh sáng mê hoặc khiến bất cứ trái tim khó tính nào cũng phải rúng động trầm trồ khen ngợi.
30 * Thằng Choi tỏ lòng cảm kích bữa cơm ngày Tết cuồng nhiệt thái quá. Nó cứ dí theo ôm cứng không buông. Đẩy thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm sắt thép của nó.
31 * Mẹ nằm trên giường, đôi mắt trắng dã vô hồn. Đôi mắt không còn ánh sáng. Nhưng chưa bao giờ trên đôi mắt khắc khoải âu lo của mẹ lại rạng ngời đến thế.
32 * Tôi ngồi dưới hàng tre, từng ánh bình mình đang len lỏi qua kẽ lá xanh biếc. Cơn gió dịu dàng lướt nhẹ bên tai. Chiếc hộp mẹ quý hơn mạng sống mình! Tôi áp nhẹ lấy hơi ấm tỏa ra từ nó, khẽ chạm môi lên vân gỗ bạc màu.
33 * Mẹ à! Tới nơi rồi. Mưa to quá. Mẹ cứ ở yên trong ba lô nhé. Con ôm mẹ rồi, không ướt, không lạnh đâu. Tôi bước xuống xe, chầm chậm thanh thản bước trong màn mưa ào ạt.
34 * Nếu ẩn số lớn nhất bạn nghĩ cả đời cũng không tìm thấy đột nhiên mở ra trước mặt bạn bạn sẽ làm gỉ?Tôi thì chỉ biết cười, cười khô răng mà miệng không khép nổi.
35 * Tôi tỉnh dậy. Tay trong tay. Ồ, phải là tay đan tay. Chính xác là hay tay đan vào nhau. Cú sốc mất mẹ quá lớn khiến thần trí tôi bất thường mất rồi.
36 * Đã hai năm tôi ngồi đây vào ngày này để ngắm nhìn những người phụ nữ ra đi mãi mãi. Có lẽ họ vẫn ở đâu đó, một thế giới mà tôi không biết tới. Tôi nhắm mắt suy ngẫm dòng thời gian trôi trong khúc tình ca dương cầm vỗ lên từ lòng biển.
37 * Sau một tuần vật vã với suy tư chồng chất suy tư, tôi quyết định đối diện với sự thực. "Ngày xửa ngày xưa có hai đứa trẻ mồ côi nghèo khổ, thân nhau như ruột thịt.
38 Tám năm sau. . . Tôi lững thững đẩy chiếc xe lăn cùng với cô gái trẻ năm nào nay đã tỉnh trí dạo quanh bờ biển. Chúng tôi vừa đi vừa nói, câu chuyện ba người nhưng chỉ hai người đối thoại:- Đây là nơi cuối cùng in dấu chân của Doanh Nghi đấy! Đã mười năm rồi.
39 Cuộc sống là một bức tranh. Cuộc đời mỗi con người chỉ là một mảnh ghép. Các mảnh ghép có những mối quan hệ nhất định để tạo ra những mảng vẽ riêng biệt trước khi hòa mình vào bức tranh chung.