Ất Nữ Bạch Nhã Nhã Chương 48: Chương 45
Chương trước: Chương 47: Chương 44
Này, đây là nơi nào?
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng hỉ lục sắc che phủ chiếc giường rộng lớn, nàng cố sức nâng rèm lụa lên, nhìn quanh bốn phía nơi xa lạ này một chút,có thể khẳng định,nơi này nàng tuyệt đối chưa từng thấy qua.
Hay là? Lại xuyên không rồi... ?
Ý tưởng này khiến đầu Bạch Nhã Nhã hiện lên vài vạch hắc tuyến....
Nhờ vào tế bào não trì độn của nàng, cuối cùng nàng đột nhiên nhớ chuyện đã xảy ra sau khi kết thúc lễ trưởng thành, một tia đỏ ửng bò lên khuôn mặt, thiên. . .
Nàng thật sự làm ra sự tình đó! Vừa làm chuyện đó cùng hai vị ca ca ruột, còn có cả vị hôn phu! Nàng ôm lấy khuôn mặt đã đỏ bừng, lại nghĩ hiện tại mình đang ở nơi nào, chính là màn thịnh yến giường chiếu kia khiến nàng không khỏi không nghĩ đến,liền hống một tiếng như muốn quên hết chuyện hôm qua. . . .
Thât sự rất tà ác đi!!!
Làm như thế nào bây giờ? Mặc dù mình cũng thầm yêu tiểu Tứ lâu rồi, cũng bị Tam ca chiếm được tiện nghi không ít, nhưng cũng không bao gồm chuyện phát sinh lần này a! Thật sự là hỗn loạn, về sau. . . Thật sự không dám nghĩ về sau ở chung với mọi người như thế nào nữa.
Có lẽ lần xuyên không này cũng coi là đúng lúc, nếu thật sự xuyên theo nàng nghĩ....
"Tiểu thư, ngươi tỉnh?" Một tỳ nữ lạ hoắc ngang nhiên xuất hiện, giọng nói phát ra từ phía đỉnh đầu, có lẽ là do mình không tập trung nên không phát hiện có người bước vào. Cái này, nói thật đúng là theo định luật xuyên không a. . . Tỉnh lại ở trên giường, hoàn cảnh lạ lẫm, nha hoàn xa lạ hoặc thân thích gào thét tại bên giường, nói "Ngươi rốt cục tỉnh? Nhưng ... XXX . . ."
Kết quả là
"Đúng vậy. . . Ngươi, ngươi là ai? Ta giống như cái gì cũng không nhớ rõ . . . Hiện tại. . Là triều đại gì?" Bạch Nhã Nhã suy yếu đỡ trán, dò hỏi
"... . ." Khoé miệng tỳ nữ kia run rẩy. . . ."Tỉnh lại là tốt rồi, gia phân phó nếu tiểu thư tỉnh , mang một chút đồ ăn cho tiểu thư. Tiểu thư muốn ăn một chút sao?"
"Ô?" Đối với việc nàng mất trí nhớ mà hoàn toàn không có phản ứng a. . . ."A hảo. . ." Nhã Nhã chuyển loạn tròng mắt, nàng nói gia, không biết là cha nàng hay lão công tình nhân. . . Dù sao lúc ăn cơm cũng sẽ gặp đi
Tiểu tỳ nữ này thoạt nhìn giống như có chút võ công đây, bộ dáng ra khỏi phòng chắc cũng từng học qua lăng ba vi bộ , không đơn giản a không đơn giản, có lẽ không cẩn thận xuyên tới nhà minh chủ võ lâm rồi
Bạch Nhã Nhã buồn bực nhìn bàn ăn sáng đầy ắp gôm đồ ăn sáng và cháo. Vì thấy muốn thấy "Gia" trong lời tỳ nữ nói, cố nén thân thể khó chịu bước xuống giường, tốt nhất nên làm đầy cái bụng trước! !
"Ta nói, cái người kia, à không, gia của các ngươi đâu?"
"Tiểu thư, nô tỳ kêu tiểu U. Hồi tiểu thư, gia hiện không ở nơi này, hắn nói nơi này để nuôi tiểu thư tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ quay trở lại thăm ngài." Tiểu U trả lời vẫn rất cung kính
"Nuôi? Ta. . . Ta chết như thế nào? A không phải. . . Ý của ta là tại sao ta lại té xỉu ?" Bạch Nhã Nhã kích động thiếu chút nữa nói sai.
". . . . . Hồi tiểu thư, ngài là gia mang về đây, về phần tiểu thư ngài bị làm sao, cái này nô tỳ quả thực không rõ ràng." Tiểu U nhìn người trước mắt vẻ mặt hoang mang,ánh mắt tiểu bạch thỏ đảo loạn trông rất tò mò . . . . Nếu nàng có thể thâm trầm che giấu ánh mắt giảo hoạt kia một chút, nếu nàng cẩn thận che giấu dấu hôn, có lẽ có thể khiến người ta tin một chút...
"A? Ngươi là nói, nơi này không phải là nhà của ta?" Xảy ra chuyện gì? Bạch Nhã Nhã đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không bị khống chế? Bị suất nam chủ nhặt về ? Bị suất nam chủ anh hùng cứu mỹ nhân về ? Vẫn là. . . . Nàng không có mặc áo trong!
"Cái này. . Chờ tiểu thư nhìn thấy gia có thể tự mình hỏi hắn. Nô tỳ đã hầu hạ ở đây nhiều năm, chưa từng có gặp qua tiểu thư ."
"Kia đây là Dạt Dào thành sao? là địa phương nào?"Một tia hi vọng cuối cùng. . .
"Hồi tiểu thư, đây là Dạt Dào thành. Lục Ngọc viên." Răng rắc, tia hi vọng tan biến rồi .
"... ... ... ." Nguyên lai nàng không có mặc a a a a! Vậy tại sao lại ở chỗ này? Lục Ngọc viên? Chưa từng nghe qua a!
Hô, thở ra một hơi nhiệt khí, Bạch Nhã Nhã ngâm mình trong nhà . Sống chết nhớ lại, tối hôm qua trừ bỏ các loại hình ảnh kiều diễm cũng không có manh mối tham khảo nào, tỷ như, nàng vào chỗ này ra sao , hoặc là ai làm .
Cho nên 3 cái chuyện xuyên không thì càng không thể khảo sát, nêu ví dụ thuyết minh chính là, who? where? why? Lắc lắc đầu cũng không khiến nàng thông minh ra được, nếu nàng không thể đoán sự thật, đành phải tính toán đợi sự thật tự đến với nàng
Theo lý mà nói, nơi này rõ ràng là một trang viên, chính là người ra vào nơi này thật hiếm. Càng miễn bàn có thể liên quan đến một thần dân nhỏ bé như mình,nhìn qua lại, cả ngày chỉ có mỗi Tiểu U Người khác thoạt nhìn không phải kẻ điếc thì chính là người câm, tỷ như tên tạp dịch đang tiến vào ,đối với câu hỏi của nàng cũng mắt điếc làm ngơ...
Nhưng là cái phòng tắm này rõ ràng rất xa hoa, vui mừng chính là cho dù là bị trói cũng không có bị trói cái đến vùng núi nghèo khổ . Nhìn xembạch ngọc ao toả khí này, nhìn nhìn hai bên ao có hai tượng thú phun ra nước ấm, tạo hình theo phong cách Thanh Loan cổ xưa .
Nhã Nhã đánh giá hoàn cảnh bốn phía , không nhịn được mà tấm tắc gật đầu, chỉ khi nhìn đến trên vách đá treo hai vòng tròn bạch ngọc không biết là đế sử dụng làm gì .
Tại một đôi Thanh Loan phía dưới, hai cái viên hoàn treo gặp nhau bất quá có thừa một thước , chẳng lẽ là sợ khi tắm bị chuột rút thì kéo vào vòng tròn đó để nhờ sự giúp đỡ?? ?( An:Bà này tưởng tượng ác quá =]]) Nhìn thế nào cũng thấy hơi cao a. . . . Người ngồi vươn tay căn bản không đến đi
Đột nhiên, không khí quỷ dị chậm rãi kéo đến, Nhã Nhã theo bản năng cảm thấy rùng mình một cái lướt qua. . . . Hồ nghi quay đầu nhìn lại.
Dọa, Nhã Nhã giật mình đứng lên!
Một thiếu niên đeo mặt nạ vô thanh vô tức đứng ở bên trì nhìn xuống thân thể nàng! Ai, ai a!
"A... . . ." Thiếu niên thần bí đột nhiên nở nụ cười, mặt nạ dữ tợn kia rung lên. . . . Nhã Nhã nổi một tầng da gà.
"Vì cái gì đem ta tới nơi này?" Nhã Nhã cố gắng trấn định, cho dù chờ mong chính chủ xuất hiện, cũng tuyệt đối không thể tưởng được là dưới hoàn cảnh như vậy .
"Bộ ngực sữa đẫy đà, vòng eo tiêm nhuyễn, làn da trắng nõn, khuôn mặt tỉ mỉ. . . . ." Đang buồn bực ,người này lại không đầu không đuôi đọc thơ? Nhã Nhã chợt nhận ra mình chưa mặc gì mà đứng trước người xa lạ chất vấn, lại còn để cho người ta xem xét? Rầm một tiếng , vội vàng trốn trong nước, chính là khí thế sớm đã bay mất nửa
"Ngươi ngươi, ngươi là ai a!" Theo tiêu chuẩn nhìn thấy người lạ, nàng hỏi câu đúng y như kịch bản . . Mỗ nữ cũng không có ngoại lệ.
"A, thật là mỹ, nhìn một thân đầy thanh xanh tím tử dâm đãng này một chút. . . . Mỹ nhân, nam nhân của ngươi rất không ôn nhu a." Thiếu niên thần bí thanh tuyến khàn khàn, tuyệt đối là chưa từng nghe qua , chính là thân hình lại giống như đã từng quen biết."Không cần làm vẻ mặt phẫn nộ đi. . . Ngươi mất tích lâu như vậy bọn họ còn chưa cứu ngươi, có thể thấy được. . . . Ha ha, có thể bọn hắn đang ở nơi nào đó vui vẻ với nữ nhân khác rồi" Thiếu niên thần bí với bộ dáng vui sướng trông thực biến thái
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Bạch Nhã Nhã cưỡng chế hỏa khí, nàng biết hắn là đang muốn chọc giận nàng. Không cần hoài nghi, hắn đúng là muốn nhìn bộ dáng không khống chế được của nàng , nếu không chính là muốn đạt tới mục đích nào đó, tại sao nàng có thể để hắn vừa lòng đẹp ý?
"Mỹ nhân có phải hay không không tin a. . . . Còn vọng tưởng ai sẽ tới cứu ngươi a? Đừng uổng phí tâm tư , nơi này cả đời cũng không ai tìm được !" Thiếu niên nói vậy, câu nói cuối cùng giọng điệu đã bắt đầu ngả ngớn, thanh tuyến chuyển lạnh che kín lệ khí. Nhã Nhã giật mình một cái , thật đáng sợ. . .
"Ngươi rốt cuộc... . . Này, ta cảnh cáo ngươi đừng tới đây a! ! !" Nàng còn chưa nói xong,thiếu niên thần bí đã nhảy vào trong ao, Nhã Nhã kinh hãi.
Khí trời sương mù bốc hơi , mặt nạ đen

Xem tiếp: Chương 49: Chương 46