Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình Chương 27:tương Phùng
Chương trước: Chương 26: Kinh Thành
Kinh thành phồn hoa,đến nay nàng mới mở rộng tầm mắt. Hai bên đường quán xá san xát, dạp hàng bày bán vô số đồ lạ mắt. Người người đông đúc đi lại. Một thân huyết y,Thủy Vũ Băng đưa hai đứa nhỏ nhìn ngắm khắp nơi.
"Tỷ,đi bên kia một chút."
Thủy Tiêu Duệ thích thú chỉ chỉ ngón tay nhỏ xíu đến sạp hàng trang sức gần đấy. Ở trên đường lớn,các sạp hàng khác đều đông đúc vô cùng. Vậy mà hàng này lại không bóng người lui tới.
Theo ngón tay của đệ đệ, ba người bước đến.
"Tỷ xem,cái này mua cho tiểu muội có phải hay không rất hợp?"
Bàn tay nho nhỏ, Thủy Vũ Băng nhìn vòng ngọc bé xíu trong tay đệ đệ. Vòng ngọc xanh biếc, thể như không chút bụi bẩn đơn giản vô cùng. Nhớ đến nhóc con kia trời sinh thích ngọc, tuy nhỉ tuổi bất quá lại vô cùng hứng thú đến thứ đá màu sắc này,nàng liền gật đầu.
Lão phụ thân thấy ba người bước đến sạp hàng của mình liền vô cùng vui mừng, luống cuống một hồi. Đồ ở đây đa số rất đơn giản không có gì bắt mắt, bởi vậy không có mấy khách nhân lui tới.
"Tiểu công tử này thực có mắt nhìn"
Nhìn ba người một thân quần áo hoa lệ, không trang sức mà vẫn nổi trội gương mặt lại không phải nói đến, thu hút người nhìn vô cùng. Riêng nữ tử kia thôi đã khiến nhiều người không thể rời mắt,tuy rằng mang sa che mặt lại không dấu nổi nét đẹp của nàng. Lão phụ thân ngầm hiểu trong lòng,người này không phú thì quý.
"Đại thúc,cái này, còn có cái này bao nhiêu?"
Thủy Vũ Băng chỉ ba cây ngọc trâm màu trắng giống nhau như đúc mà hỏi. Tay còn cầm chiếc vòng ngọc ban nãy.
"Tiểu thư. Ba cây trâm này nếu không đủ hai nghìn lượng liền không bán. Vòng ngọc này lăm trăm lượng."
Thấy nàng chỉ đến trâm ngọc gia truyền nhà mình, lão nhân liền nghiêm chỉnh nói.
"Lại đắt như vậy?"
Nói thực Thủy Vũ Băng không cho là đắt. Bất quá so với các gian hàng, đại thúc này lại bắn giá như vậy . Nàng chỉ muốn hỏi lí do.
"Không dấu gì tiểu thư ,đây là hồi môn của phu nhân nhà ta. Trong nhà có nữ nhi hiện đang bệnh nặng cần rất nhiều ngân lượng. Mới đành nói ta đem đi bán."
Thủy Vũ Băng gật gật đầu vẻ hiểu.
"Ta mua. Lăm nghìn lượng này thúc liền cầm lấy đi."
Thủy Vũ Băng rút trong ngực ra vài tờ ngân phiếu để vào tay lão nhân kia.
Cho tới giờ đến nhìn còn chưa nhìn đến ngân phiếu một nghìn lượng nói gì hiện tại có những năm tờ. Đại thúc rung run tay không tin nổi vào mắt mình.
"Này...này ..."
"Không sao. Món đồ này,bằng từng ấy tiền rất đáng."
Nàng nói. Nhìn ngọc này nàng liền biết đồ tốt. Lão nhân gia kia bán đi tuy rằng đắt. Bất quá so với đồ này lại quá rẻ. Nàng chỉ là trả đúng giá thôi.
Nói xong cũng không đợi người kia nói gì liền mang hai hài tử rời đi.Lại không biết chính vì vậy có người để ý nàng.
Thong dong trên đường, Thủy Vũ Băng liền thấy một quán nhỏ bán kẹo hồ lô. Lôi kéo hai hài tử mỗi người mua một xiên. Thượng Dương Hạo Nhiên là lần đầu tiên ăn thứ như vậy,lại còn giữa đường lớn. Mới đầu còn ngại ngùng sống chết không ăn. Bất quá Duệ Nhi lại không như vậy,hắn rất vui sướng mà cắn nuốt. Mặc sự đời. Lôi kéo tiểu đệ mới nhận cùng ăn. Cuối cùng vẫn là hai đứa trẻ vui sướng ăn hết mà vẫn thèm. Còn nói ngày mai nhất định sẽ đến mua tiếp. Thượng Dương Hạo Nhiên không nói nhưng lại gật đầu vô số lần đồng ý. Đến giữa trưa,Thủy Vũ Băng liền đem hai đứa ngồi ăn ở một tửu lâu nhỏ chứ không về vũ trấn các.
"Cái này cho đệ."
Thủy Vũ Băng đem ba cây ngọc trâm từ lồng ngực xuất ra. Một cây nhẹ nhàng cắm vào búi tóc nho nhỏ của Thủy Tiêu Duệ. Một cây gài lên búi tóc của Thượng Dương Hạo Nhiên. Còn lại một cây gói kín cùng vòng ngọc đưa cho Thủy Tiêu Duệ.
" Cái này liền do Duệ nhi giữ giúp Tiêu Hàn cùng tiểu muội."
Thủy Tiêu Duệ hứng khởi không thôi. Cười ngây ngô cả buổi. Thượng Dương Hạo nhiên cũng vô cùng thích thú. Không tỏ dõ thái độ. Bất quá một chút lại lấy tay nhỏ sờ sờ cây trâm trên đầu.
Nghỉ qua một chút, nàng liền đem chúng đến Vũ trấn phường.
"Lục Thúc."
Vừa bước đến cửa? Thủy Vũ Băng đã thấy trưởng quầy đang vô cùng bận rộn mà tính tiền cho khách nhân. Một hàng dài vẫn đang chen chúc xếp hàng. Phía bên trong cũng đông đảo người lựa chọn cùng thử đồ.
"Tiểu thư..."
Lục cao thấy nàng,đầu tiên là sửng sốt hô lớn. Biết mình thất thối liền nhỏ giọng lại. Rất nhanh vẫy người lại thế chỗ đi đến phía nàng.
"Mau vào trong."
Không nhiều lời,Thủy Vũ Băng nhấc chân. Ngồi vào một bàn trống nơi tiếp đãi khách nhân đến muốn may đồ.
"Lục thúc, cho người đến lấy số đo giúp hai hài tử này."
Thủy Vũ Băng vừa ngồi xuống. Đã đẩy hai hài tử về phía lục trưởng quầy.
Vốn mời Thủy vũ băng vào hậu viện phía sau. Ai ngờ nàng thế nhưng liền không nói không rằng đến ngồi ở bàn khách nhân. Liếc qua hai hài tử,lục cao tiến lên một bước cúi đầu.
"Tiểu thiếu gia."
Tiêu Duệ sửng sốt,nguyên lai là sản nghiệp của tỷ tỷ. Không khách khí gật đầu cười. Còn Thượng Dương Hạo Nhiên lại ngại ngùng,chưa từng có người kêu hắn một tiếng thiếu gia. Trong cung ai cũng gọi hắn hoàng tử.Bởi vậy thấy cách kêu mới này thật êm tai.
Một khắc sau hai đứa trẻ đã tiến lại.
"Tiểu thư,đã lấy số đo. Không biết người muốn may theo kiểu nào?"
"Mẫu mới nhất ta mới phác thảo. Liền theo đó mà làm. Duệ nhi muốn màu gì?"
Thủy vũ băng quay ra hỏi.
"A. Đệ muốn màu đen giống đại sư huynh a. Trông rất khí phách."
Thủy tiêu duệ cười thích thú. Ở cốc hàng tháng vẫn có y phục chuyển đến. Bất quá mỗi lần đều khác màu nhau a. Mà hắn cũng không được chọn lựa màu. Bởi y phục sớm đã có số đo rồi.
Thủy vũ băng gật đầu hiểu. Nhìn sang Thượng Dương Hạo Nhiên.
"Ta... muốn màu trắng a."
"Được. Vậy phiền lục thúc cho người làm nhanh một chút. Ta muốn hai ngày nữa có y phục. Đồ của Hạo nhiên liền dùng hoa văn kia làm đi."
Nàng chỉ tay đến hoa văn trên y phục hắn. Hoa văn thêu vô cùng tinh xảo bằng chỉ bạc nổi trội. Người liếc mắt một cái liền có thể biết thân phận hắn. Rồng? Ngoài người hoàng tộc liệu có ai dám dùng?
Lục cao là người từng trải, há lại không biết. Y cúi đầu hành lễ một lần nữa rồi lui ra ngoài.
"Muốn đi đâu nữa?"
Nàng hất đầu hỏi.
Thượng Dương Hạo Nhiên chưa ra khỏi cung, bởi vậy để Tiêu Duệ quyết định toàn bộ.
"Đệ muốn đi thuyền a."
Thủy Tiêu Duệ chớp mắt nhìn tỷ tỷ mong chờ. Trong cốc có suối có hồ. Bất quá hắn chưa được đi thuyền lớn thật lớn nha.
"Được."
Nàng gật đầu một cái, tìm nơi thuê thuyền.
Bất quá vừa ra khỏi Vũ Trấn Phường đã bị người chặn lại.
Nhìn hàng người đứng chắn trước mắt,Thủy Vũ Băng có phần không hiểu. Bất quá cũng không nói gì chờ kẻ phía sau ra mặt.
"Ngươi nói kia là người mua lại kiểu dáng đó?"
Tiếng oanh oanh của nữ tử, Thủy Vũ Băng quay đầu nhìn cô nương gương mặt trắng nõn,đầu đầy kim sa đứng ở cửa chỉ tay vào nàng. Phía sau còn có Lục Cao vẻ mặt khó xử. Bất đắc dĩ nhìn nàng hối lỗi.
Cô nương này tư sắc có vài phần nổi trội. Bất quá tính cách....
Lục Cao không nói,có nghĩa nhận. Cô nương kia liền bước về phía nàng hất mặt.
"Bổn tiểu thư thích mẫu mới nhất của cửa tiệm này. Tùy tiện ra một giá đi."
"Ta không bán."
Nàng lắc đầu. Nguyên lai là thích mẫu mới nàng thiết kế. Nàng vốn định dùng làm y phục tiến cung dự yến. Vốn không quan tâm lắm,nhường lại cũng không sao. Bất quá thái độ này... chính là nàng không thích a.Tiếp theo liệu có phải theo đúng kịch bản, cô nương kia sẽ quát lớn' Ngươi có biết ta là ai không?'.Thủy Vũ Băng nghĩ thầm.
"Ngươi...ngươi biết ta là ai không? Cư nhiên dám dành đồ của ta?"
Cô nương kia ấy vậy vừa nghe nàng nói một câu đã giận tím mặt,đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt nàng hét.
"Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Hơn nữa,vị cô nương này,đồ trong đây ngươi còn chưa mua được lấy gì nói là của ngươi?"
Nàng cười một cái,kịch bản y đúc nha.Vậy thì nàng cũng nên phối hợp, nói vài câu giống kịch bản phim cổ trang chú nhỉ?
"Ngươi... ta là công chúa là công chúa của Thượng Dương này. Tất cả đồ trong thiên hạ. Ta muốn thì đều là của ta. Một cái dân đen ngươi mà cũng dám vô lễ với ta? Có tin không ta liền cho người hủy dung ngươi.Hừ."
Thượng Dương Cận Sa hếch mắt. Để xem ngươi một cái dân đen nghe vậy còn dám làm càn.
"Ồ. Như vậy cho dân đen ta hỏi một câu. Có phải ngươi muốn ngai vị liền có thể có hay không?"
Thủy vũ băng ồ lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên. Bất quá một chút sợ cũng không có. Công chúa thì sao. Chỉ hơn kém thường dân ở cái sinh ra trong hoàng thất mà thôi. Có gì đáng để khoe? Đừng nói hơn, nếu không có mẫu phi cùng nhà ngoại làm chỗ dựa,sinh ra cũng chẳng khác nha hoàn là mấy. Ở nơi ăn thịt không nhả xương ấy, nếu nói hơn người thường cũng không có. May mắn thì được định thân vào nhà nào đấy tốt đẹp, sui sẻo thì đem đi hòa thân. Cũng chỉ là một con cờ không hơn không kém.
"Ngươi... loạn ngôn hồ ngữ."
Thượng Dương Cận Sa tái mặt. Nghe nàng một chút kiêng kị đều không có mà nói ra ngai vị. Giận đến đỏ mắt. Vốn chỉ vì bản vẽ kia mà thích, đến khi nhìn thấy nàng không hiểu sao trong lòng lại bùng lên ghen tị. Một bộ dang của nàng, y phục nàng đơn giản, một chút trang sức đều không có. Vậy mà từ nàng lại tản ra một loại khí chất không ai có được. Khiến nàng nổi trội giữa vạn người. Đồng tử khác biệt, mi dài vô cùng đẹp mắt. Tuy đã che đi phân nửa dung mạo. Bất quá vẫn khiến người khác ghen tị. Kể là nữ nhân,ai cũng mong mình đẹp,với người đẹp hơn lại càng sinh lòng đố kị. Có trời mới biết Thượng Dương Cận Sa không thể thừa nhận người bó bộ dáng đẹp mắt hơn nàng. Bởi vậy mới dây dưa làm khó.
Vì khí chất hai nữ tử quá nổi trội,cộng thêm đoàn người chắn đường nàng, vô số dân chúng đã vây quanh xem trò hay. Có người mê mệt sắc đẹp của công chúa, đến khi nghe nàng nói muốn hủy dung nữ tử kia đều đồng loạt sinh ra một loại chán ghét. Người đẹp nhưng không có nghĩa tâm cũng đẹp.
Mà Thủy Vũ Băng trả lời lại khiến bọn họ nhịn cười không thôi. Đúng vậy, công chúa thì sao?chẳng lẽ công chúa là có thể ngồi lên ngai vị ? là có thể hạ lệnh chém người giết người vô lí do được?
Hai ma ma cùng tì nữ phía sau thấy dân chúng vây quanh càng ngày càng đông, không tự chủ muốn nhanh nhanh mang công chúa rời đi. Bất quá gây ra sự kiện như vậy. Không thể để chủ nhân mất mặt. Liền đứng lên chỉ tay hét.
"Người đâu. Mau bắt kẻ hồ ngôn loạn ngữ này đi cho công chúa. Lại dám dưới mắt thiên tử nói năng xằng bậy."
Thủy Vũ Băng cười nhẹ,không nói một lời đứng thẳng. Ung dung không sợ sệt.
"Ta quên mất không nói. Ta đây ghét nhất người khác chỉ tay vào mặt mình."
Nói xong trong sự chứng kiến của tất cả dân chúng mà hạ tay. Không ai nhìn thấy nàng làm gì. Mama kia liền ngã năn ra đất,nhanh như gió. Không lưu một chút dấu vết nào. Ngón tay vừa chỉ vào mặt nàng đã đen ngòm.
Thủy Vũ BĂng cười, nhìn xuống hài tử đứng bên trái nàng. Ai nha. Ra tay chuẩn xác!
Thủy Tiêu Duệ cũng nhìn nàng,cười tươi. Ý muốn nói ' Tỷ tỷ có phải hay không Duệ Nhi nhanh hơn một chút rồi?'
" Ngươi... ngươi... lại dám ám sát người của bổn công chúa?"
Thượng Dượng Cận Sa nhìn mama thân cận mặt tái nhợt không nói được câu gì. Ngón tay đen ngòm giờ đã lan ra ngón bên cạnh. Chẳng mấy nữa mà lan ra cả bàn tay. Thét lớn.
"Công chúa. Mắt nào người thấy ta ra tay? Nếu không tin có thể hỏi dân chúng một chút liệu có ai thấy ta đã hạ độc mama kia?"
Nàng nâng mắt cười. Nếu có người nhìn ra. Ngoài cao thủ trong thiên hạ thì tuyệt nhiên sẽ không có chuyện dân chúng nhìn được. Nàng đây tự tay bồi dưỡng Duệ Nhi. Thế nào để hắn bị phát hiện được dễ dàng như vậy.
"Ngươi còn cãi. "
Thượng Dương Cận Sa vốn lần này xuất cung trực tiếp đến Vũ Trấn phường mua đồ. Xếp hàng từ sáng sớm tới giờ mới đến lượt. Vừa nhìn mẫu y phục mới liền thúch, lại không ngờ chậm một bước bị đoạt đi. Nếu không phải người của vũ trấn phường mắt cao hơn đầu. Bao vàng bạc nàng đưa ra cũng không chịu nhượng bộ vào cung một chuyến thì công chúa nàng đây đâu cần khổ sở xuất cung.Lại còn phải xếp hàng như bá tánh bình thường. Vũ trấn phường tuy mới nổi danh, bất quá lại ăn đứt nơi khác,chất lượng đến kiểu dáng chưa có nơi đâu tốt hơn, lại lạ mắt vô cùng. Có tiền có quyền chưa chắc đã mua được. Thường dân cũng như hoàng thất, có tiền có thể mua. Bất quá không một chút ưu tiên. Đến sớm mua sớm , muộn thì hết không thể kêu hơn. Y phục mỗi kiểu chỉ tạo duy nhất một bộ. Làm người khác không thể không để mắt tới. Đến hoàng hậu hay các quý phi, dù tay nghề các mama trong cung không kém phần lại không thể tạo ra những kiểu dáng khác lạ. Nhìn một chút y phục bọn họ, ngoài chất lượng , màu sắc khác nhau ra. Gần như năm nào cũng giống nhau vài phần. Đấy chính là nét lạ của Vũ Trấn. Chẳng những kiểu dáng mỗi lần ra đều khác biệt hoàn toàn. Màu sắc lại cứ thể xa lạ. Xưa nay chưa thấy những màu sắc lạ lẫm như vậy. Ấy vậy mà lần này đi lại gặp chuyện bất chắc, không khỏi tức giận. Trong cung chưa bao giờ nàng ta bị đối xử như vậy.
"Công chúa. Ta thấy ngươi nếu có thời gian liền đem mama kia hồi cung đi. Để lâu chút nữa. Hình như phải chặt tay đi rồi."
Thủy Vũ Băng nói xong liền quay đầu, dân chúng thấy nàng cứ thế như một loại đồng nhất với nhau tự tách ra hai bên nhường đường. Không ai lí giải được tạo sao bản thân lại như vậy, chỉ biết, người như bọn họ với nàng như một loại tôn kính.
"Ngươi chờ đấy. Tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi. Nếu không ta sẽ hủy dung ngươi. Sau đó.... sau đó... vứt ngươi cho một tên khất khái. Xem ngươi làm sao ngẩng đầu lên sống. Hừ."
Nàng không để ý tới mình, Thượng Dương Cận Sa không một chút ý tứ mà gào lên. Đúng. Nàng là công chúa. Sợ gì một cái dân đen trị không được. Liền cho người đỡ Hạ mama hồi cung. Không quên bỏ lại câu dọa người.
Nhân vật chính đi rồi,dân chúng cũng tản hết ra ngoài. Lục Cao mới thở ra một hơi. Quả nhiên là tiểu thư, vẫn không để mình chịu thiệt.
Lầu hai của tửu lâu, ba nam tử dõi theo nãy giờ không khỏi gật gù thích thú. Cô nương kia thế nhưng khiến bọn hắn gặp nàng liền dõi theo. Công chúa đương triều cũng không để vào mắt,lá gan nàng quả thực lớn.Thân nữ tử,ấy vậy mà cường hãn tới vậy.
Âu Dương Nhược Thiên thấy bóng dáng huyết y sắp khuất khỏi tầm mắt. Không mở lời trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống nhẹ nhàng đáp đất. Kéo theo bao ánh nhìn của các cô nương si mê, y không để ý. Theo hướng đi của nàng mà đuổi theo.
Hai kẻ còn lại hiển nhiên giật mình nhìn nhau. Nam tử một thân lam y vốn còn nhàn nhã thưởng trà bàn tay rung một chút khó hiểu nhìn người còn lại.
"Nhược Thiên huynh có phải vừa ý cô nương kia rồi?"
Hắc y quả nhiên cũng vì động tác của y mà giật mình. Nhìn lam y lắc đầu.
"Không biết a"
___________________________________
Nếu là người khác giờ phút này đã sớm mất hứng,bất quá Thủy Vũ Băng nàng là ai? Tâm trạng của nàng rất khó bị kẻ khác chi phối. Vẫn chăm chú nhìn quanh một chút, tìm xem nơi có thể thuê một chiếc thuyền.
Mà Tiêu Duệ lại chạy sang bên kia, chọc chọc Thượng Dương Hạo Nhiên.
"Người ban nãy là công chúa sao? Có hay không đem phiền phức đến cho tỷ tỷ?"
Thượng Dương Hạo Nhiên thấy hắn hỏi. Mờ mịt lắc đầu.
"Trước nay chưa từng gặp tỷ ấy. Ta sống trong Tư Đàm cung. Chưa từng tham gia yến hội. Nhưng ta có gặp qua mama kia rồi."
Thượng Dương Hạo Nhiên nói. Phụ hoàng sớm quên có hài tử như hắn trên đời. Mẫu phi chết. Hắn được mama của nàng nuôi lớn. Sau được nuôi dưới danh của mẫu phi nhị ca. Cho tới nay rất an phận, hắn chưa từng tham gia yến hội. Hay nói đúng hơn. Hắn không được chào mừng. Mà vị mama kia làm sao hắn có thể quên, nàng ta đã từng nói. So với các vị hoàng tử công chúa khác. Hắn chỉ đáng làm nô bộc. Có cơm ăn đã hạnh phúc lắm rồi.
Thủy Tiêu Duệ nghe vậy, gật đầu phụ họa. Nếu vậy có phải hay không hắn gây họa cho nhị tỷ rồi a....
"Duệ nhi, Hạo Nhiên, mau chọn lấy một chiếc đi."
Thủy Vũ Băng thính lực vô cùng tốt,lại là người tập võ. Làm sao không nghe thấy hắn nói gì. Cười không đáp nhìn hai đứa trẻ hơn kém nhau một cái đầu vẫy tay. Chỉ ba bốn con thuyền lớn nhỏ đủ loại cắm cọc ở ven hồ. Hồ này lớn nhất kinh đô,là nơi có cảnh đẹp nhất. Ven hồ còn trồng rất nhiều liễu. Vô cùng thơ mộng. Để hai đứa nhỏ tíu tít xem xét, nàng vòng qua một ngõ nhỏ chặn ngang đường đi của Âu Dương Nhược Thiên.
Thấy nàng,hắn sửng sốt ,vẫn là ý cười trong mắt đi đến.
" Quả nhiên là nàng."
Bóng dáng huyết y cao ngạo đã sớm ăn sâu vào tiềm thức. Vừa thấy nàng ở góc phố mua trâm ngọc, hắn đã nhận ra. Đến khi nàng vào vũ trấn phường. Rồi nhìn một màn như vậy. Cộng thêm vị Lục Trưởng quầy nơi đó nhìn nàng. Hắn đã chắn chắn. Bất quá muốn gặp nàng,lại không biết nên làm sao.
"Âu Dương đường chủ thực rảnh rỗi. Theo ta đến đây chỉ muốn nói câu này?"
Thủy Vũ Băng lười động, cả thân mình dựa vào vách tường,không nhìn hắn mà hỏi.
"Ta... chỉ muốn xác nhận một chút."
Hắn nhất thời cứng họng. Cô nương nào thấy hắn mà không phải một mảnh xuân sắc đỏ ửng. Cúi đầu e lệ muốn cùng hắn thân thiết hơn nữa . Vậy mà nàng, đến để hắn vào trong mắt cũng không
có.
"Ta không biết đường chủ muốn xác nhận chuyện gì. Bất quá nếu đã đạt được mục đích, liền li khai thôi."
Nàng nhẹ giọng nói, có người theo đuổi cảm giác hẳn không thoải mái chút nào.
Âu Dương Nhược Thiên còn muốn nói gì đó, đối diện với nàng liền không hiểu bản thân thật khó mở lời.
Đã chuyển lời, Thủy Vũ Băng hướng tới hai đứa nhỏ bước đến. Không để ý tới kẻ kia nữa.
"Khoan đã. Cao danh quý tánh cô nương, có thể cho tại hạ biết chứ?"
Xem tiếp: Chương 28: Vào Cung