Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình Chương 26: Kinh Thành

Chương trước: Chương 25: Thích Khách



Chương 26

Ánh trăng sáng dọi, thanh thanh khiết khiết chiếu xuống nhân gian vạn vật. Thể như muốn gột tẩy hoàn toàn .

Giữa tiết trời mùa đông, gió đêm xao động đem theo tiếng lá quét đất, tư vị lành lạnh cũng khó lòng che dấu.

Đêm hôm khuya khoắt,tiếng vó ngựa lại chẳng lúc nào dừng, oanh oanh chạy.

Thân lam y bay theo gió, nàn tóc dài thờ ơ buộc lại giờ phút này như không chịu nổi sức tạt mà bung ra. Xõa mái tóc dài đen nhánh xuống gương mặt nữ tử. Nàng đưa tay, mạnh mẽ một đường kéo lớp mặt lạ da người trên mặt xuống để gương mặt mình trực tiếp đón gió lạnh tạt vào. Theo động tác ngửa đầu lên của nàng, không khó để thấy gương mặt nữ tử. Đôi mi dài cong vút nhắm hờ. Gương mặt tuyệt mĩ bại lộ giữa không trung khiến bất luận kẻ nào cho dù chỉ là vô ý trông thấy cũng khó có thể rời mắt. Mà điểm lạ là dưới mí mắt nàng thế nhưng mang theo một vết bớt hình hoa, như có như không tăng thêm vài phần ảo diệu. Cao ngạo mà lạnh lùng,cảm giác thể như không thuộc về nhân gian.

______________________________________

-"LĂNG LAM HÀN"

Tiếng gằn ra từ kẽ răng, kẻ bị gọi tên kia lại ảo não không dám lên tiếng phản biện. Chỉ ngơ ngác đứng một bên,đồng tử chăm chăm xuống mũi giày,mở lớn.

Cho tới bây giờ y vẫn không thể tin được, nàng luôn trong tầm mắt của y thế nhưng chỉ chớp nhoáng đã mất hình dáng. Còn nhớ lúc trước đuổi theo nàng, khinh công của nàng có thể sánh ngang với y. Một nữ tử trẻ tuổi, lại mang một thân võ nghệ kinh người như vậy. Giang hồ này quả thực hiếm.

Khiến y vô vàn thưởng thức. Ấy vậy mà 3 ngày trước,rõ là luôn giám sát nàng nhất cử nhất động,lại bị nàng ngay dưới mí mắt thi triển khinh công rời đi. Đáng nói là, nàng thế nhưng bốc hơi nhanh hơn sương sớm, đến đuổi theo,y cũng không theo kịp. Đứng thứ 3 giang hồ võ nghệ, y thế nhưng ngay cả cơ hội quan sát nàng rời đi hướng nào cũng không kịp.

Vậy.... nàng rốt cục võ nghệ đến đâu?

Chỉ sợ giang hồ này kẻ đánh bại nàng không còn nữa.

Bên kia,

Âu Dương Nhược Thiên thở dài, cố gắng kìm chế cơn xúc động . Như Lăng Lam Hàn tự lại. Hắn đã hiểu phần nào,không ngờ Tiên Y khinh công lại tuyệt đỉnh tới vậy. Giang hồ thứ 3 nam tử cũng không theo kịp. Vậy lần đuổi theo trước, có lẽ nàng thực đã nhường. Nếu không, cho dù giáp mặt nàng hẳn là hắn cũng không có cơ hội.

Mọi chuyện càng thêm rối rắm phức tạp. Truy đuổi? Hắn không một manh mối.

Bỏ qua? Cục tức này hắn không nuối trôi.

Hắn nghiến răng,âm thanh ken két khe khẽ phát ra đầy thâm hiểm.

Vũ Trấn Công Tử.... dốt cuộc phải đi đâu mới tìm được ngươi?

______________________________________

Kinh thành xa hoa diễm lệ, lần thư hai bước tới Thủy Vũ Băng thực hào hứng. Mà kẻ hào hứng không kém ở đây có lẽ là đứa nhỏ này. Thượng Dương Hạo Nhiên đồng tử thoáng nét thích thú, nhìn đông nhìn tây suốt từ khi qua cổng thành không ngừng tò mò. Nàng thực muốn cười to một tiếng, thế nhưng là vẫn cố áp chế chính bản thân mình vui vẻ.

Hài tử vẫn là một cái hài tử,với thế giới bên ngoài hoàng cung lạnh lẽo kia vạn phần hứng thú.

Hôm nay tâm trạng Thủy Vũ Băng nàng không tệ. Bao ngày bôn ba,cuối cùng cũng tới kinh đô. Thủy Vũ Băng thúc ngựa,dựa vào trí nhớ không mấy tốt của mình quẹo trái phải vài lượt. Hai bên đường các gian hàng cứ thế lướt qua, cho tới khi dừng lại ở một khách điếm.

VŨ TRẤN CÁC-

Sản nghiệp của nàng. Nhìn bảng hiệu bắt mắt trước mặt,nàng nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa,dáng vẻ vô cùng tiêu sái.Không quên đứng lại ngắm tiền đồ của bản thân vài giây.

Hiện tại nàng đây vẫn là một thân nữ tử huyết y, theo động tác của nàng lại thu hút rất nhiều con mắt đánh giá của ngưòi xung quanh. Rất nhiều khách nhân còn bên ngoài Vũ Trấn Các cũng không tự chủ mà liếc nhìn lại vài lần. Thủy Vũ Băng mặc kệ, liền đem hài tử trên lưng ngựa đỡ xuống. Khoảng thời gian chung đụng trên đường, nàng cùng cục thịt nhỏ này đã thân thiết hơn nhiều. Với hành động này của nàng, Hạo Nhiên cũng không còn thiếu tự nhiên như trước nữa.

Đưa ngựa cho người giữ cửa,Thủy Vũ Băng bước nhanh vào,Lục Cao phần lớn thời gian ở Vũ Trấn Phường,mà ngoài Lục Cao ra không ai biết nàng là ai. Nhất là hiện tại còn một thân nữ nhi.

Bởi vậy hiện tại,nàng chỉ như khách vãn lai trọ lại.

-"Khách quan,người muốn thuê trọ hay dùng bữa?"

Trưởng quầy nơi đây là một nam tử vóc dáng béo mập, trông vô cùng kệ lệ. Gương mặt bóng bẩy, mắt gần như bị chính thịt trên mặt đè ép lại vô cùng nhỏ. Bất quá nhìn tinh quang lóe lên trong mắt hắn,nàng yên tâm phần nào. Quả nhiên vẫn là Lục thúc hảo hảo chọn người. Biết người biết ta, nhún nhường làm đại cục.

-"Phía Đông,liền cấp một phòng tùy ý đi."

Thủy Vũ Băng phất tay,đặt lại trên quầy một tờ ngân phiếu. Nhấc gót liền bước đi. Thể như đã quen.

Mà bên kia tiểu nhị cùng trưởng quầy vẫn ngơ ngác vì tờ ngân phiếu quá mức tưởng tượng nàng để lại

.

Trưởng quầy là người lanh lợi, thoáng cái đã phục hồi tinh thần,đem ánh mắt giết người ném nên người tiểu nhị nhỏ,ý cảnh cáo còn không mau tiếp đãi khách nhân.

-"Khách quan,mời,bên này."

Tiểu nhị vẫn là thức thời,chạy vội theo không nhanh không chậm mà chỉ đường, chỉ sợ khách nhân lạc tại đây.

Vũ Trấn Các quả thực không phải dạng nhỏ bé gì. Khai trương Vũ Trấn Phường một thời gian, Thủy Vũ Băng nàng liền gom lại hết ngân lượng mua cả một biệt viện của phú thương họ Triệu.

Khụ. Tuy là ban đầu tiền mà nàng có không phải chính nghĩa gì. Bất quá tiền của tham quan. Nàng không ngại mượn nha.

Mà biệt viện khi ấy nàng mua quả thực không phải nhỏ , Thủy Vũ Băng liền cho người phá toàn bộ tu sửa lại. Nói là biệt viện,bất quá sân sau lại là đường lớn phồn hoa. Không nằm ở vị trí tốt như Thiên Lam Lâu nhưng lại là một nơi không tệ. Kiến trúc nơi đây cũng là nàng bỏ công nghiên cứu mà tạo bản vẽ.Ngày ngày đêm đêm cho người đem từ bản doanh đến tay Lục Cao, khai chương chỉ sau VŨ Trấn phường một đoạn thời gian, bất quá khách nhân biết đến đã không ít.

Ngoài gian lầu phía trước khi bước vào, Vũ Trấn Các không giống các khách điếm hay tửu lâu khác, phía đông bên trong là mười lăm gian nhà gỗ nhỏ xếp sát nhau thể như một bộ tộc. Nói cũng không đúng lắm. Các gian phòng đều cách nhau một dải hoa sặc sỡ. Được nàng cất công cho người tạo thành một gian nhà, gần như đầy đủ tiện nghi. Họa tiết trang trí cũng vô cùng đơn giản. Trước cửa vào là ba bậc thang không quá cao. Phía dưới được dải đá trắng, những viên đá này được chọn lựa cẩn thận ở bờ sông sau đó rửa sạch. Để thêm phần bắt mắt,nàng còn không tiếc bạc đem phủ bên ngoài một lớp tinh dầu bóng do VŨ Tuyết nghiên cứu khi còn trong Cốc. Loại dầu này để chế tạo tuy đơn giản,bất quá nguyên liệu lại hiếm có vô cùng. Loài cây kia chỉ mọc ở Thủy cốc,cho tới nay nàng chưa hề thấy nó xuất hiện ở những nơi nàng đi qua.

Mùi thơm thoang thoảng,còn đuổi được côn trùng,nếu lấy ngâm nước tắm giúp cơ thể thoải mái hơn. Vì dùng loại dầu này,khách điếm của nàng không cần dùng đến lư hương. Thậm trí đây còn là mùi hương đặc trưng chưa nơi nào có.

Dưới hiên cửa đặt hai chiếc ghế được làm đặc biệt theo ý của nàng cùng một hòn đá phẳng làm bàn. Mà phía đối diện là những gian phòng cho khách nhân bình thường, nói là thường,bất quá để thuê được một gian đã là giá cả trên trời. Được dựng theo lối cổ đại thường thường hai lầu đơn giản. Bên đó đặc biệt phải kể ở bên trong.

Sân viện dải đá trắng toàn bộ,đặt bàn ghế được đan từ dây mây,dùng sắt làm khung . Điểm khác biệt lại là phía trên đầu, cư nhiên dùng mảnh lớn thủy tinh trong suốt che chắn dọc dãy bàn. Hiển nhiên mưa không tới đầu, mà đêm đến còn có thể vừa ngắm sao vừa thưởng thức mĩ vị. Quả là không gì sánh bằng. Dọc hai bên lối đi là một loạt đèn lồng phục vụ cho khách nhân, phía dưới lại trồng loài hoa gì đó một màu đỏ rực. Trong tiết thời se lạnh vẫn hùng dũng nở rộ, thể như không gì ngăn cản được chúng khoe sắc. Mà bao phủ xung quanh liền là nối đi dẫn vào các viện phòng. Quanh có gấp khúc đủ cả.

Dẫn Thủy Vũ Băng đến gian phòng khuất nhất, tiểu nhị liền chạy lên trước mở cửa,làm động tác mời nàng vào.

Thủy Vũ Băng không nói, nắm tay Thượng Dương Hạo Nhiên cùng vào. Tiểu nhị thoáng nhìn nàng giật mình,phần lớn khách nhân đến nơi đây đều không khỏi giật mình bởi cách trang bày lạ mắt,hơn nữa còn rất đầu tư. Bất quá vị tiểu cô nương này đến nhăn mày một cái cũng không có, thực làm hắn tò mò. Không biết nàng giữ thái độ tốt hay vốn không để vào mắt.

Ngày ngày,Vũ Trấn Các tiếp bao nhiêu khách tứ phương,ất quá nếu nàng đã từng đến đây một thân huyết y nổi trội như vậy không có lẽ nào tiểu nhị lại không có kí ức.

Thủy Vũ Băng ngồi xuống bàn trà,bên trong cũng là nàng tự mình tính toán, ngăn phòng thành 2 lầu đơn giản, chính là gác xép ở hiện đại.

Bên trên một gian giường,phía dưới một giường. Mỗi Bậc thang được tận dụng làm tủ để đồ nhỏ. Cửa sổ cũng được làm từ kính trong suốt, khung gỗ viền hoa văn. Tông màu chủ đạo của các gian khác nhau, bởi vậy rèm cửa cũng có màu khác nhau. Mà nàng hiện tại đang ở gian màu tím. Rèm cửa được thêu hoa văn vô cùng lạ, kéo dài tới tận đất. Giữa phòng để một bàn trà, bàn được làm từ thân gỗ, ghế lại được cách điệu đi được bao quanh bởi bông và da thú,êm dịu và mềm mại vô cùng.

Tay trái khi bước vào đặt một tấm bình phong,ngắn cách làm nơi tắm rửa. Mỗi phòng đều có một hồ chìm nhỏ, được dẫn nước từ hồ chứa lên.Thuận tiện cho khách nhân chỉ cần kêu một tiếng liền có nước dùng. Không phải vất vả khiêng một thùng to chiếm nối đi. Gian phòng tuy không lớn,lại xa hoa bắt mắt khiến người ta dễ chịu không thôi.

"Đem vài món ăn vào đây."

Thủy Vũ Băng phất tay, đứa nhỏ này hẳn là đói rồi.

Tiểu nhị nghe vậy đáp vâng một tiếng, sau đó lui người đi về cửa. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người nàng.

"Cục thịt nhỏ,ngươi trước ăn uống một chút. Tỷ tỷ dẫn ngươii đi chơi."

Nàng đem sa che mặt kéo xuống, để lộ gương mặt thật của chính mình. Cười nhẹ một tiếng. Mà Thượng Dương Hạo Nhiên có chút thẫn thờ chăm chú nhìn nàng,bất chấp lễ nghĩa không chớp mắt lấy một cái.

Thủy Vũ Băng haha cười lớn, đem tay véo má tiểu hài tử cảm giác mềm mại từ mặt hắn khiến nàng thích thú.

"Sao? Có phải hay không mê đắm khuôn mặt của tỷ tỷ rồi."

Nàng không hổ thẹn nói, bôn ba trên đường nàng chưa hề tháo mạng che mặt. Mà ở quân doanh luôn dịch dung đi.

Hài tử ngây ngốc gật đầu, sau nghe tiếng cười sảng khoái của nàng mà đỏ mặt.

Thấy tiếng gõ cửa,biết tiểu nhị liền đã trở lại. Nành xoay người cúi mặt xuống.

" Vào đi"

Đã là người khác mang vào. Một tiểu cô nương chừng 10, 11 tuổi. Tay bưng một bàn thức ăn. Tuy đơn giản nhưng hiếm đâu thấy được. Vũ Trấn Các của nàng đâu phải khách điếm thông thường. Vừa là khách điểm, vừa là tửu lâu a. Mà món ăn cũng là nàng đem toàn bộ những gì biết được ở hiện đại tạo thành thực đơn.

Để lần lượt lên bàn xong, tiểu cô nương còn định giới thiệu món ăn,nào ngờ Thủy vũ băng phất tay không cần trực tiếp hỏi.

"Duệ nhi có ở đây không? Nói hắn đến gặp ta."

Duệ nhi đứa trẻ này là do nàng đem về. Thủy Mạn đã bị phế võ công, bởi vậy chỉ nàng cùng Vũ Tuyết gánh cái trọng trách này. Thủy Mạn dạy căn bản,còn lại đều do chính hai người nàng học hỏi. Nay Thủy Mạn bị phế võ công đứa trẻ này liền dùng danh nghĩa của nàng mà thu nhận. Hảo hảo dạy dỗ hắn.

Tiểu cô nương giật mình nhìn nàng một chút, cũng không có trả lời liền lui ra ngoài.

Nàng rời cốc được một thời gian, thế nhưng không hiểu sao Duệ nhi cũng theo nàng nối tiếp. Bởi còn bận gây dựng cho mình một con đường, đến khi nàng ở quân doanh mới nghe hắn gửi tin đến. Nói đã đến kinh thành đợi nàng. Mà việc làm ăn chưa ổn,đứa trẻ này lại nhanh nhạy. Nàng liền bảo hắn tới đây trông coi. Để một hài tử 7 tuổi ở một nơi xa lạ. Còn bắt hắn làm quen với con số. Thực không đành lòng. Bất quá nàng cũng không còn cách nào khác . Thủy cốc nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Nhân khẩu vỏn vẹn vài người tính cả Thượng Dương Quân thì chính là đủ mười người. Thượng Dương dòng dõi hoàng tộc, tuy nhận Thủy Mạn một tiếng nghĩa mẫu bất quá ngồi không thay tên,đi không thể đổi họ. Mà Thủy cốc nàng có luật. Là người thủy cốc chỉ có thể mang họ Thủy. Vậy nên hắn là sư huynh, bất quá không có quyền quyết định ở Thủy Cốc.

"Mau ăn đi."

Nhìn đứa trẻ ngồi nay ngắn trong ghế,nàng nâng đũa, gắp thức ăn cho hắn.

Thượng Dương Hạo Nhiên không nói nhiều rất an tĩnh mà ăn.Miếng đầu tiên nhấc đũa đồng tử liền lóe sáng,không một câu thừa thãi mở miệng. Hẳn là rất hợp khẩu vị.

"Tỷ tỷ aaaaa."

Tiếng nói non nớt hứng khởi. Vừa mở cửa đã nhìn đến thân huyết y đang ngồi ngay ngắn. Không lời dư thừa hắn liền nhảy vào lòng nàng thét lớn.

"Ngươi a. Cái hài tử này. Không ở cốc chăm chỉ học hỏi dược liệu. Lại chạy ra ngoài chơi như vậy?"

Nàng cốc vào cái chán nhẵn nhụi của hắn một cái ,không tự chủ mắng yêu.

"Ở cốc thực chán nga. Không có đại tỷ và tỷ liền chán chết."

Hài tử phụng phịu, môi đỏ chu lên thực đáng yêu.

Thấy hắn tỏ vẻ hờn dỗi, nàng liền véo một cái nữa.

"Đại ca nhị ca cũng không cản ngươi?"

"Không có a. Lúc đệ đi đại ca đã đóng cửa bế quan tu luyện hai tháng rồi. Nhị ca nghe nói Tây Vực nhiều loại độc dược lạ liền gói đồ trốn su phụ đi. Chỉ còn tứ ca ở lại chiếu cố sư phụ cùng tiểu sư muội thôi a."

Hài tử lắc lắc đầu nhỏ.

"A. Nhị tỷ. Duệ Nhi đã chế được thành công dược tỷ đưa rồi nga. Nên mới xuất cốc nhìn xem bên ngoài một chút."

Nhìn hài tử vì sợ nàng trách phạt mà nói một hồi. Vô cùng dẻo miệng. Thủy vũ băng cười không ngớt.

"Được. Ăn chưa? Chút nữa tỷ liền đem ngươi đi dạo một vòng."

Thủy vũ băng hỏi. Tới đây chưa hôm nào nàng thực sự rảnh mà quan sát được. Vừa rời cốc liền ăn ngủ,đêm đến đào tường trộm của tham quan. Rồi dự trù mua biệt viện mở tửu lâu. Còn có cả tiệm may mặc.Mất cả tháng trời lôi kéo được Lục Cao. Còn có dạy đầu bếp... Nàng thực chưa có ngày nghỉ. Đến nay cũng tạm ổn, khai trương chưa đầy một tháng, nàng đã thu hồi lại gấp mấy lần vốn bỏ ra rồi.

"Aaaaa. Vâng vâng."

Duệ nhi hai mắt sáng lên, thực cao hứng. Hắn đến đây tuy có đi qua bao lần đường xá, cũng có ăn rất nhiều. Nhưng là lần này được tỷ tỷ dẫn đi. Lại khác vô cùng.

Thủy Vũ Băng đem bát của chính mình chưa ăn,để qua chỗ hắn,ngồi một bên xem hai cái đầu nhỏ cùng ăn mà cười.

Từ lúc có thêm người xuất hiện, Thượng Dương Hạo Nhiên cũng chỉ có nhìn một chút ngoài ra không hỏi gì thêm.

"Hạo Nhiên, đây là sư đệ ta. Duệ Nhi,là tiểu đệ của tam sư huynh."

Nàng quên mất giới thiệu. Thấy Thượng Dương Hạo Nhiên động tác cứng ngắc một chút, liền đem hai người giới thiệu qua một lượt.

"A. Là tiểu đệ xinh đẹp. Duệ Nhi chưa có tiểu đệ a. Ngươi có muốn làm tiểu đệ đệ của Duệ nhi? Duệ nhi sẽ bảo vệ tiểu đệ a."

Hài tử thấy hài tử kia nhỏ tuổi hơn mình,lại thực cao hứng,nhất là trong cốc hắn chỉ có một tiểu muội muội năm nay 4 tuổi.

Là tiểu đệ của tam sư huynh hắn a. Tam sư huynh hắn mới ở chung 1 năm. Bất quá tam ca rất tốt. Từ khi hắn 5 tuổi, chưa gặp qua tam ca lần nào nữa.

Đôi mắt to tròn cứ thế nhìn tiểu đệ nhỏ tuổi hơn bên kia.

Thượng Dương Hạo Nhiên đỏ bừng mặt. Nhìn đến hài tư kia còn đang nhìn mình bất giác gật đầu. Hắn cũng muốn có một ca ca nha. Ca ca như nhị ca hắn. Thực tốt.

Nhìn hai đứa trẻ ngô nghê cười,Thủy Vũ Băng càng thêm ấm lòng. Đừng nói ở cốc chỉ còn mình tứ đệ. Hài tử Tiêu Hàn nàng rất an lòng. Hắn cùng Duệ nhi một song bào thai bất quá tính cách lại trái ngược nhau rất nhiều. Có hắn chiếu cố lão bà kia. Cùng nhóc con ương ngạch thực tốt. Nếu có chuyện cũng có thể tìm đại ca. Nên nàng không lo lắng.

Bàn ăn thoáng chốc vui vẻ hơn rất nhiều, có lẽ do hai hài tử không cách nhau là mấy mà thân nhau nhanh chóng. Thượng Dương Hạo Nhiên mới đó dính lấy nàng, giờ lại bỏ quên nàng mà hi hi ha ha cười với Thủy Tiêu Duệ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 27:tương Phùng

Loading...