41 Cuối cùng, chủ đề tập trung đến tết âm lịch năm nay. Các cụ già đều vô cùng chờ mong ngày lễ truyền thống vào thời điểm rét nhất trong năm này, vượt qua ngày đó, tựa hồ mang ý nghĩa mình lại sống qua một năm, ăn thêm cơm của một năm, cầm thêm tiền hưu của một năm, suy nghĩ một chút, khiến người ta cảm thấy như đã chiếm được tiện nghi to bằng trời.
42 Giang Á, nam, dân tộc Hán, 36 tuổi, văn hóa cấp hai, hộ tịch ở số 176-8 đường Học Tử nội thành đông thành phố C, chưa lập gia đình sống một mình, trước mắt kinh doanh một quán cafe tên là "Lost in Paradise".
43 Chương 19 - Nhà cũ (1)Mặc dù đã giải thích với nữ phục vụ, sở dĩ có cảnh sát huy động nhân lực tìm tới cửa, là vì bé trai béo kia là thân thích của cảnh sát, mà nữ phục vụ cũng cực kỳ tỏ vẻ hiểu rõ, cũng theo hắn mắng cảnh sát lạm dụng chức quyền.
44 Anh nhất thời luống cuống, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, túm qua điện thoại đầu giường bấm số tổng đài khách sạn. Bấm liên tục vài lần, đều là âm thanh đường dây bận.
45 Chương 19 - Nhà cũ (2)Thôn cũ cách nơi này không xa, dọc theo phố chính chạy đến cuối, gặp con đường đất, đi vài phút đường xe nữa là đến. Phương Mộc xa xa nhìn một vùng nhà trệt thấp bé nọ, để Giang Dũng Thiên xuống xe trước.
46 Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Bọn họ đã đi làm công ở đâu?""Không biết. " Bí thư Điền lắc đầu, "Chúng tôi chưa từng nhìn thấy gã mang Cẩu Đản đi, chính là cha của Giang Á nói cho tôi biết.
47 Phương Mộc nửa nằm trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động bò nghiêng về phía trước, vừa bò trong lòng vừa lẩm nhẩm, lúc đếm tới năm, anh đã bò ra ngoài xa hai thước, cách hướng đối diện đại khái khoảng nửa thước.
48 Chương 20 - Thân phậnĐêm khuya, dân cảnh trực ban của phòng bảo quản vật chứng cục cảnh sát thành phố C đánh một cái ngáp, thờ ơ đem đầu lọc thuốc dụi tắt trong gạt tàn bên cạnh tay.
49 Phương Mộc không chút lùi bước nhìn lại hắn, sau vài giây, chậm rãi lắc đầu: "Không có. ""Cậu nói láo. " Giang Á đứng thẳng người dậy, nhìn Phương Mộc từ trên cao xuống, "Cậu không phải không muốn, mà là không dám.
50 Chương 21 - Luân hồiTháng 9 năm 2011, khi cục công an thành phố J đang tiến hành công tác chỉnh sửa và tiêu hủy hồ sơ quá hạn, ngoài ý muốn phát hiện một số tài liệu bị mất.
51 Chương 22 - Nuôi dưỡng sát thủLiêu Á Phàm uể oải mang theo thùng nước và cây lau nhà, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng bệnh 217, trở về hành lang. Cô đi được hai bước, ngẩng đầu nhìn biển số trên cánh cửa tiếp theo, ba số 219 này thoáng làm cho cô nhớ ra gì đó, hừ một tiếng trong mũi, rất không tình nguyện đẩy cửa ra.
52 Chương 23 - Yêu nhất (1)Trong phòng làm việc khoa y tế bệnh viện nhân dân thành phố vô cùng náo nhiệt. Trưởng khoa y tế ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn một đám người trước mặt.
53 Đi tới chân núi, Phương Mộc thoáng nghỉ tạm một chút, rồi dọc theo con đường mòn trải đá granite bước lên. Đi tới trước dãy mộ bia đầu tiên, Phương Mộc dùng đèn pin cường quang trong tay chiếu lên mộ bia, nhìn thấy chữ khắc phía trên vẫn rõ ràng như trước, màu nước sơn giữa rãnh vẫn không hề phai nhạt, thầm nghĩ chỉ dẫn của người trông coi quả nhiên không sai.
54 Chương 23 - Yêu nhất (2)Không có người trả lời anh, chỉ có tiếng gió càng ngày càng mạnh, mơ hồ xen lẫn tiếng cười âm lãnh của một nữ nhân. "Nói cho ta biết! Còn có ai nữa?" Phẫn nộ và nghi hoặc khiến đôi mắt Phương Mộc đỏ ngầu, anh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên từ trên mặt đất nhấc lên bình rượu, đem tất cả rượu trắng xối trên mộ bia của Tôn Phổ.
55 Hơn 10 phút sau, Phương Mộc cùng Ngụy Nguy trở lại con đường nhỏ giữa những mộ bia. Khi đi ngang qua rừng rậm, Phương Mộc tìm được bộ áo gió màu đen nọ, vứt cho Ngụy Nguy.
56 Chương 24 - Xem nhẹSau tuyết trời trong, sắc trời rất tốt. Cả thành thị được bao bọc trong màu trắng thuần khiết, tựa hồ hết thảy đều thuần mỹ như lúc ban sơ.
57 Vài phút sau, Phương Mộc cùng Giang Á ngồi đối diện nhau trong một căn phòng hội nghị nhỏ. Bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt đều hai bên đều có đủ lửa giận để đốt đối phương thành tro bụi.
58 Chương 25 - Cướp đoạtMột đêm không chợp mắt. Khi hắn loạng choạng bước xuống lầu, cũng chẳng biết đã giờ nào phút nào. Thời gian, tựa hồ là một chuyện có thể có cũng có thể không.
59 Phương Mộc nhìn chằm chằm đôi mắt Thai Vĩ, nhấn mạnh từng chữ: "Cho dù em có chết, em cũng là cảnh sát!"Đúng vậy, tôi tên là Phương Mộc, tôi là cảnh sát.
60 Cơ hồ là cùng lúc, mặt sau lại truyền đến một trận tiếng phanh ma sát chói tai, lại "rầm" một tiếng, một chiếc xe Jeep Toyota khác đụng vào xe Thai Vĩ.