61 "Không phải lấy cớ uống nhiều quá sao? Người này vừa đến liền đẩy ngã, nói lên tác phong của anh có vấn đề, từ đầu đến cuối là hoa hoa công tử *. " Kim Lân Nhi phản bác lại, một câu uống nhiều quá là không có chuyện gì rồi hả?(*) Hoa hoa công tử: playboyNhiều cô gái để cho anh ta chơi như vậy, cũng coi như uống nhiều quá?Kim Lân Nhi biết, người bên ngoài cũng đã truyền đến, thật không ngờ Dương vốn không đụng vào cô gái kia, nhưng đã truyền ra, dù có trăm cái miệng anh cũng không thể bào chữa, vốn làm để cho người khác xem, cần gì phải phí sức giải thích.
62 Ngược lại Ôn Uyển không ngờ anh Dương lại nói vậy, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, anh đồng ý quên, đã nói lên từ nay về sau cuộc sống và tình yêu của anh còn chưa biết, còn có hy vọng.
63 Giản Dung lau tóc cho Ôn Uyển, thuận tay kéo cô vợ đang lảm nhảm không ngừng, trực tiếp chặn miệng Ôn Uyển lại, Giản Dung áp đảo Ôn Uyển ở trên giường, cứ nhẹ nhàng hôn như vậy.
64 Ôn Uyển nghe lời ông cụ nói, rất không thể giải thích được, Giản Dung không có tư tưởng xấu sao? Lòng dạ người đàn ông này đen tối lắm, nhìn ngoài mặt không ra được, trong xương đều hư, hiểu biết hay không đều có cách, ngay cả lính của mình, còn rất thích tính kế cô.
65 “Được rồi, anh ôm em đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải lên máy bay. ” Giản Dung ôm Ôn Uyển, để cho cô nhóc thu dọn một chút. Tắm xong liền ôm Ôn Uyển trở về giường, ôm Ôn Uyển ngủ luôn, Ôn Uyển mệt kinh khủng, vùi trong ngực Giản Dung, trong chốc lát liền ngủ, mấy ngày nay, thỉnh thoảng cũng về thăm mẹ.
66 Nụ cười thật thà phúc hậu quen thuộc, mặt ngăm đen, đôi mắt kia hoàn toàn trong veo, khiến Ôn Uyển hơi rời khỏi tâm lý chia xa. “Đợi rất lâu rồi chứ?” Ôn Uyển hỏi tiểu Lưu, bởi vì không xác định thời gian cụ thể, Ôn Uyển đoán chừng cậu ta đã tới đây từ sáng sớm, tiểu Lưu cười cười: “Em cần phải vậy.
67 Sau khi Ôn Uyển lườm Giản Dung, chẳng thèm nói một tiếng vô dụng nào, chờ trở về đơn vị, xem Giản Dung giải thích như thế nào? Tiểu Lưu lái xe rất nhanh, đến đơn vị đã là ba, bốn giờ chiều, vốn định hôm nay huấn luyện lính, nghĩ lại, Giản Dung nhớ ra, hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ.
68 Ngược lại cô phải nghe Giản Dung giải thích, có thể nói ra lý do. Hơn nữa, vừa rồi cô gái đó rõ ràng là ra oai. Khiến Ôn Uyển cũng cảm thấy rất không thoải mái, cô không phải bình dấm chua, nhưng mà đối phương công khai khiêu khích, là người cũng nên tức giận.
69 Cổ nhân nói cái gì mà thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, kháng cự nữa sẽ đánh chết, nhưng anh đã khai thật ra, một chữ cũng không thiếu, sao Ôn Uyển lại có thái độ này, anh cũng không nói cô ta ngã vào anh, lúc ấy thái độ của Trần Huệ thật sự là như vậy.
70 “Ừ. ” Ôn Uyển nhìn Giản Dung, khéo léo gật đầu, “Em nháo với anh là bởi vì tâm tình không tốt, buổi sáng lúc thấy cha em mới biết mình không hiếu thuận.
71 Mọi người nghe lời tiểu Thiên nói đều cười khẽ, Giản Dung liếc nhìn tiểu Thiên, quyết định về sau không so đo với đứa bé, trong nhận thức của tiểu Thiên, vĩnh viễn không thể hiểu Ôn Uyển là vật phẩm riêng tư của anh.
72 Giản Dung cứ ôm Ôn Uyển như vậy đi dạo một lát, hơi lạnh lẽo, lúc sau tiếng sấm vang lên, Giản Dung ngẩng đầu nhìn, một đám mây đen lớn đang bay tới bên này, vội vàng ôm Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về thôi, nhìn trời này chắc là muốn mưa.
73 Giản Dung chạy đến trước mắt Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, thuận tay lau nước mưa trên mặt, trầm giọng hỏi: “Trời mưa lớn như vậy, không ở nhà ngây ngốc, sao chạy ra đây?” Lúc ấy, còi tập hợp khẩn cấp vừa vang lên, anh không kịp giải thích gì thêm với Ôn Uyển, lập tức vội vã chạy tới nơi này, chỉ không ngờ Ôn Uyển cũng sẽ chạy tới đây, trong lòng sốt ruột lại đau lòng.
74 Chương 73 Thời gian không bao lâu, từng chiếc xe tải quân dụng lái tới, đèn xe chiếu vào trong mưa, soi từ xa tới đây, Giản Dung liếc mắt nhìn xe bên kia, ngược lại hô to với đám lính: “Lên đường, nhanh lên một chút!” Tiếng nói vừa dứt, tất cả đám lính gấp rút xoay người, chạy đến xe tải quân dụng, Ôn Uyển cũng đi lên xe, không cùng xe với Giản Dung mà theo một nhóm chiến sỹ, đợi tất cả mọi người lên xe bằng tốc độ nhanh nhất, xe lập tức khởi động rời khỏi doanh trại.
75 Mấy người Ôn Uyển đang ở chỗ trung tâm cứu trợ tạm thời, cũng coi như là chỗ an toàn, mà người kêu tiền tuyến, chính là chỗ gần nước lũ nhất, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nếu nói trực tiếp kéo người đi, ai cũng e ngại.
76 Mỗi ngày cứ như vậy, lần lượt gánh vác công việc vượt quá mức bình thường, Giản Dung tới rất nhiều lần cũng biết công việ của những nhân viên y tế kia, lúc vọt tới nơi trú quân của bộ phận hậu cần, Giản Dung nhìn nhóm nhân viên cứu hộ kia và đám lính cùng tham gia.
77 Thật ra thì Ôn Uyển cũng chỉ là cô nhóc mà thôi, mới có thế, anh và cô nhóc này tức giận cái gì? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm nghĩ lại, bản thân là quân nhân, cũng sẽ có lúc phấn đấu quên mình.
78 Thời gian trôi qua rất nhanh, Ôn Uyển không nghĩ có đứa bé nhanh như vậy, chuyện này khiến nhà họ Giản và nhà họ Ôn vô cùng vui mừng, nhất là ông cụ Giản, biết Ôn Uyển mang thai, vui vẻ hơn bất kỳ ai.
79 Mẹ Ôn nhìn Giản Dung, vừa nghe lời này cũng biết ý định của cậu ta, cũng không nhiều lời, cầm quần áo bên cạnh: “Vậy được, cũng không còn sớm, mẹ đi ngủ trước, trong nồi hầm cách thủy có canh, cháo cũng có, lát nữa con ăn chút đi.
80 Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý ĐônÔng cụ kiên trì vẫn cùng tới, ông cụ nhà họ Ôn càng không cần phải nói, nên đều đã tới, lãnh đạo quân khu cũng đi theo, có thể nói cả phòng bệnh bồng tất sinh huy* trong nháy mắt (*) bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy "bồng tất" tức là "Nhà tranh vách lá" hay còn có ý ám chỉ "Người nghèo hèn không có địa vị.