21 Đường Tầm vỗ tay một cái, làm tư thế tung cánh,“ok, enjoy life!”
Trừ Lương Vũ Thiêm, toàn thể diễn viên đều là những người lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm sống với nghề, có thể nói sóng to gió lớn nào cũng từng trải qua, vì vậy phương châm của họ là ký lai nhi tắc an chi (*).
22 Bình minh vẫn chưa lên bầu trời còn chưa sáng tỏ, Cố Sênh Sênh bị đánh thức bởi tiếng hót líu lo của những chú chim dậy sớm, cô nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Tiểu Miên ôm chăn ngủ ngon lành, nghe thấy từng nhịp hít thở đều đặn của cô bé, một lúc sau mới khoác thêm áo bước xuống giường.
23 Cơn mưa mùa hạ đến nhanh đi cũng nhanh, gần xế chiều bầu trời cũng đã thoáng đãng hơn. Sau bữa cơm, Cố Sênh Sênh tắm rửa, rồi ra băng ghế nhỏ trước sân ngồi hóng mát với Tiểu Miên.
24 “Chị Cố, chị ơi chị, tỉnh lại đi mà, đừng làm em sợ mà!”
Cố Sênh Sênh cảm giác có hai tay đang liều mạng lay động thân thể, đầu đau nhứt như búa bổ.
25 Cố Sênh Sênh xảy ra chuyện, đoàn phim đành phải lùi lịch trình lại vài ngày. Tiểu Miên bị thương ở chân phải nằm trên giường dưỡng thương, con bé đang phát sốt mặt mày đỏ rực.
26 Cố Khương nhìn Cố Sênh Sênh, thở dài, quay lưng lại, bà không biết nên nói gì nữa.
Thái độ của mẹ khiến Cố Sênh Sênh lo sợ không thôi, nói đến cùng mẹ cô và Diêu Viễn Sâm từng có giai đoạn yêu đương nồng thắm.
27 Xe lửa khởi hành, Phó Thanh dùng khăn ướt lau sạch tay, bắt đầu bóc vỏ trứng cho Cố Sênh Sênh.
Trứng gà trà này họ mua trước cửa nhà ga. Không biết người bán đã bỏ thêm gia vị gì trong nước trà luộc mà khiến hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bốn phía.
28 Tiệm cà phê, Cố Sênh Sênh đến sớm hơn giờ hẹn. Trên bức tường gạch trắng treo vài bức tranh theo trường phái trừu tượng, không khí trộn lẫn mùi thơm của các loại bánh tráng miệng mới ra lò, ngọt ngào béo ngậy khiến thực khách không khỏi chép miệng, âm hưởng nhạc jazz nhẹ nhàng gợi lên, cực kỳ giống giai điệu của những người đàn ông ngoại quốc râu quai nón thích ngâm nga trên nông trường.
29 “Sênh Sênh?” Phó Thanh nâng mặt cô lên, ngăn cô tiến thêm một bước nữa. Cô đang say bất tỉnh nhân sự, anh không muốn cô sẽ hối hận sau khi tỉnh dậy. Cô sẵn sàng tình nguyện anh cầu còn không được nữa là, nhưng anh hiểu cô là con đà điểu (nhát gan) hay giả bộ bình tĩnh, anh không muốn ép buộc cô.
30 Để chúc mừng Cố Sênh Sênh thuận lợi tốt nghiệp thông qua tác phẩm [ ấm xuân ], đoàn phim quyết định tổ chức bữa tiệc chia tay linh đình. Mục đích khác nữa là muốn cổ vũ tinh thần toàn thể diễn viên và nhân viên đã nổ lực suốt thời gian vừa qua, thuận tiện liên kết tình cảm giữa người với người luôn.
31 Tiêu Kích đáp chuyến bay đến thành phố E, tin tức này ngay lập tức bùng nổ trên mạng xã hội. Tiêu Kích xác nhận đóng vai nam chính trong bộ phim [ Yên Chi khấu ], vì vậy [ Yên Chi khấu ] chưa khai máy đã sôi sục thông tin trên mặt báo, đây cũng chính là kịch bản Ninh Dao Dao đầu tư tặng cho Cố Sênh Sênh.
32 Tiêu Kích nói một câu tặng kèm một nụ cười quyến rũ, sau đó vô cùng tiêu sái xoay người bỏ đi.
--------
Tiếp theo là cảnh Cố Sênh Sênh và Lương Tranh đối diễn, những mẫu chuyện nhỏ thường ngày kết lại tập đầu tiên.
33 “Chị Tiểu Văn?” A Thần đỡ Tiêu Kích, vành mắt đỏ hoe, thấy Cố Sênh Sênh vẻ mặt khó hiểu, mới thở dài một hơi,“Xin lỗi, em nhận nhầm, chị không thể nào là chị Tiểu Văn được, chị Tiểu Văn đã sớm,.
34 Cố Sênh Sênh không hề nhắc chuyện Tiêu Kích đề nghị đi Mĩ với Phó Thanh mà nhanh chóng khước từ lòng tốt của Tiêu Kích. Khi ấy anh chỉ cười nói còn nhiểu thời gian cô cứ suy nghĩ thêm, trước khi [ Yên Chi khấu ] đóng máy thay đổi quyết định bất kỳ lúc nào cũng được, tại thời điểm đó Cố Sênh Sênh vẫn rất chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ đổi ý.
35 Hậu kỳ chế tác [ ấm xuân ] đã hoàn chỉnh, bước đầu tham gia vào các hoạt động khởi chiếu. Dựa vào kịch bản hấp dẫn, chế tác hoàn mỹ, dàn diễn viên hùng hậu cùng đội ngũ nhân viên có kinh nghiệm, đặc biệt Lưu Bán Nông nổi tiếng là Ma Vương có gu độc đáo trong phương diện điện ảnh, tất cả tiềm lực hợp sức dễ dàng đưa [ ấm xuân ] lên vị trí đầu bảng xếp hạng doanh thu phòng vé.
36 Buỗi lễ trao giải sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối.
Bảy giờ sáng Cố Sênh Sênh đã bị dựng dậy thử trang phục, làm tóc, trang điểm. Vì nghe đồn tỷ lệ cô đoạt giải rất lớn, Trương tỷ quả thực cung phụng cô còn hơn Phật tổ Như Lai, chăm lo tỉ mỉ từ ngọn tóc đến cả đầu móng tay.
37 Bảy giờ sáng, Cố Sênh Sênh rời giường, chuẩn bị điểm tâm sáng chờ Tiểu Miên ăn xong sau đó đưa cô bé đến trường học, vẫn chưa có tin tức gì từ Phó Thanh.
38 Nói đi là thế nhưng nào có dễ dàng như vậy, còn bên công ty, gia đình đều phải thu xếp ổn thỏa.
Cố Sênh Sênh gần như lập tức xin phép công ty, bao lâu ư, cô cũng không biết, có lẽ chờ mọi việc kết thúc ít nhất là tâm trạng cô trở nên phẳng lặng như gương mới có thể quay lại.
39 “Uống nước không?” Tiêu Kích mang hai ly nước đến gần hỏi Cố Sênh Sênh, thấy cô không nói lời nào, cũng không hỏi lại, nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn trà.