Anh Hận Anh Yêu Em Chương 09
Chương trước: Chương 08
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:-42.25pt; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:-2.0cm; text-align:justify; text-indent:36.0pt; line-height:50%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}
Chương 9 :Ngày 25 tháng 1 năm 1997
Trước ngày nghỉ đông, Hình Khải rốt cuộc cũng đã có kết quả cuộc thi cuối kỳ.
Anh cầm tờ phiếu điểm, giận đến đầu ngón tay run rẩy.
Chủ nhiệm dùng ánh mắt kinh dị nhìn anh chăm chú;
Hiệu trưởng chạy đến phòng học, khen ngợi anh chính là Thiên Tài Anh ngữ;
Các bạn học rối rít tới chúc mừng anh;
Hình Khải cũng giận tím mặt.
Trước mặt mọi người, anh đứng dậy đi tới trước mặt chủ nhiệm lớp, đặt phiếu điểm lên bàn chủ nhiệm lớp, anh chau mày lại, từng câu từng chữ chất vấn: "thầy Lý kính yêu, xin thầy cho em biết lý do tại sao điểm số của em chỉ có 84. 5 điểm? Số bốn đổi thành số năm rất khó với thầy sao? ! ——"
Lời này vừa nói ra, cả lớp đều ngạc nhiên.
Chủ nhiệm lớp thấy anh tâm tình kích động, cười cười, ôn hoà nói: "84. 5 điểm không vấn đề gì hết? Thành tích thi là do các thầy kiểm tra và đối chiếu với nhau, sẽ không có chuyện không may. Hình Khải, em không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân mình như vậy, thầy biết em lần học tập rất nghiêm túc, em thay đổi đã làm thầy và các bạn học thay đổi cách nhìn."
Hình Khải hít sâu một cái, nắm nắm quyền, muốn nói lại thôi, đi thẳng ra phòng học, anh đúng là đang cố tình gây sự. Thế nhưng 0. 5 điểm chênh lệch như vậy, anh cảm thấy mất tự tin về mình.
Tất cả mọi người không hiểu tạo sao Hình Khải lại tức giận như vậy, chỉ có Hình Dục hiểu.
. . . . . .
Ngày mai trong hội trường diễn ra lễ hội, bạn học cùng lớp sẽ ở lại trường quét dọn vệ sinh, và cũng chính thức nghỉ đông. Hình Phục Quốc nhất định là không rảnh tham gia, như năm trước, trong ban đại biểu bí thư thì ông lại xuất hiện. Chỉ là cũng đã nói qua, ngay cả Hình Phục Quốc không có rãnh rỗi để đi, bởi vì con ông mỗi một năm thành tích đều "lên xuống thất thường".
Hình Khải bỏ đi, các bạn học đều đem lòng hiếu kỳ hướng về Hình Dục, nhất là người yêu cũ của Hình Khải, Phùng Thiên Thiên vừa quét sân vừa đi đến gần Hình Dục hỏi thăm.
"Hình Dục, Hình Khải bị sao vậy? Kết quả thi tiếng anh cuối kỳ không được mong muốn à?”
"Anh cho là mình có thể làm được tốt hơn, không phải anh đánh giá mình cao, mà là có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể đạt tới mục tiêu đã định." Lúc Hình Dục dọn dẹp cặp sách của Hình Khải, cô thấy một quyển sách dạy ôn tập cơ bản ở trên bàn , vui mừng cười một tiếng.
Phùng Thiên Thiên nghe không hiểu, mơ hồ hỏi: "Đúng rồi, thi cuối kỳ cũng kết thúc. . . . . Hình Khải, hắn và tôi. . . . . ." Kể từ sau khi cô nói chia tay, cô vẫn mong đợi Hình Khải chủ động làm hòa, nhưng Hình Khải trừ khi đọc sách thì là không nhìn ngó cô, cô luôn ở một bên liếc trộm anh, dần dần phát hiện Hình Khải có một loại mị lực, khi nghiêm túc học tập bộ dạng càng làm cô thêm mê muội.
Hình Dục ngừng lại, lắc đầu xin lỗi.
Phùng Thiên Thiên thở dài, lầm bầm nói: "Chẳng lẽ nhất định phải chia tay sao? Hình Dục cô nói thật đi, vấn đề ở tôi hay là hắn? . . . . . ."
"Vấn đề chỉ là lòng tham thôi."
"Lòng tham?"
"Hai người đều hi vọng đối phương có thể trở thành hình mẫu trong lòng mình, cho nên không có cách nào dễ dàng tha thứ khuyết điểm của đối phương. Xét đến cùng chỉ là tình yêu hai người chưa sâu nặng thôi . . . . ." Hình Dục đeo cặp sách vào, vỗ vỗ vào bả vai Phùng Thiên Thiên : "Đã hiểu ra rồi chứ , tựu trường gặp!"
". . . . . ." Phùng Thiên Thiên nhìn bóng lưng Hình Dục, cô ấy có thật là mười sáu tuổi không?
※ ※
Hình Dục ôm cặp sách đứng ở cổng trường chờ xe bus, một chiếc xe hơi dừng lại gần cô, thì tài xế xuống xe, mở cửa cho cô.
"Tiểu Dục, lên xe." Đặng Dương Minh ngồi ở trong xe ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Hình Dục khẽ mỉm cười, vừa muốn lên xe, thì nghe sau lưng có người gọi tên cô. Cô xoay người, đứng nghiêm bên cạnh cửa xe bên cạnh chờ Điền Húc chạy tới.
"Ngày mai được nghỉ rồi, số điện thoại của em còn chưa cho anh." Điền Húc lau mồ hôi, thiếu chút đã chạy lướt qua Hình dục.
"Em nói rất nhiều lần rồi, sẽ không cho anh."
"Chỉ là làm bạn, chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao? !"
"Không nói được, vậy nha tựu trường gặp." Hình Dục xoay người lên xe, tiện tay đóng cửa xe.
Đặng Dương Minh ngồi trong xe vui mừng, Hình Dục là cô gái đặc biệt nhất mà anh đã từng gặp, đừng nói nam sinh trước mắt có thể khiến cô động lòng, mà ngay cả Hình Khải cũng không thể thấy được bộ dạng ngượng ngùng của Hình Dục.
. . . . . .
"Người đó là đội trưởng đội bóng đá à, đối xử với em tốt thật." Đặng Dương Minh nhạo báng nói.
Hình Dục quay lại: "Chẳng qua là không chiếm được nên mới như vậy, bệnh chung của đàn ông."
"Em mới bây lớn, biết cái gì là của đàn ông sao?" Đặng Dương Minh nâng khóe môi lên.
Hình Dục cười mà không nói, cúi đầu vuốt vuốt quai đeo cặp sách.
Đặng Dương Minh nhìn gò má ửng hồng của cô, cô điềm tĩnh như một bức họa, anh thừa nhận đối với Hình Dục thật sự rất tò mò về nội tâm của cô, không biết là vì hoàn cảnh nào mà lúc nào cũng thấy cô rất im lặng gần như là không nói gì?
※※
Bọn họ đi đến gần tới nhà, thấy một quyển sách bay ra từ ban công lầu hai, sau đó thì tan tành trong sân. Đặng Dương Minh vốn định hét Hình Khải một tiếng, đã bị Hình Dục ngăn lại: "anh Dương Minh, anh về trước đi, để em nói chuyện với anh ấy."
Đặng Dương Minh đáp một tiếng, Hình Khải thật cực đoan . Anh đang bực mình, chẳng hề để ý đến sự thất bại của cuộc thi vừa rồi; hoặc là nhất định phải đạt được thành tích Nhất Minh Kinh Nhân mới chịu bỏ qua. Cả nhà đều nhìn thấy anh rất là kì lạ.
Hình Dục hùng hổ chạy vào phòng ngủ Hình Khải, giật lấy tờ điểm trong tay anh.
"Cẩn thận coi chừng trúng phải người, anh không được ném. Không phải là 0. 5 điểm sao? Em cho anh bốn bỏ năm lên."
Hình Khải nghe xong càng nổi giận hơn : "Anh vì muốn em phải cởi quần áo mà cố gắng đạt 0. 5 điểm!"
"Em biết, em sẽ cởi cho anh xem." Hình Dục vừa nói vừa cởi nút áo ra, Hình Khải phản ứng trễ, cô đã cởi bỏ áo.
Mùa đông mặc nhiều, áo khoác, áo lông, giữ cho ấm quần áo, cô trút bỏ từng cái. . . . . .
"? !" . . . . . . Hình Khải thấy cô cởi áo lót bên trong. Nhặt quần áo dưới đất lên, khoác áo vào người cô.
Chỉ là, khi anh làm xong động tác này thì lại phát hiện hành động của mình vô cùng thiếu ý tứ.
Hình Dục lấy áo khoác che người, cảm thấy tâm tình của anh vốn tức giận đang dần dần bình tĩnh.
Hình Khải ngồi ở mép giường, đè huyệt Thái Dương, vẻ mặt như đưa đám.
Hình Dục ngồi xỗm bên anh: "Không phải em muốn an ủi anh, anh quả thật có thể đạt hành tích tốt hơn, nhưng dù sao anh cũng không phải là người ra đề , không thể biết được ý định của người khác. Nhưng kiến thức học được là của anh, không ai có thể lấy đi. Tại sao lại vì những thứ không liên quan của người ra đề mà lại tức giận?"
". . . . . ." Hình Khải từ từ nâng mí mắt, nhìn cô không chớp mắt.
"Anh chỉ quan tâm tới những gì mình muốn đạt được có phải là rất ngu không?"
Hình Dục cười lắc đầu, nói: "Mỗi người theo đuổi điều gì đó không phải là sai, đàn ông thích danh lợi quyền thế, phụ nữ thích sự xuất sắc của đàn ông. Đàn ông háo thắng như vậy, hẳn là đã bị phụ nữ chúng em bức bách ."
". . . . . ." Hình Khải nghe xong thấy trong lòng thật thoải mái, anh rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, suy nghĩ cẩn thận, vì sao đàn ông phải liều mạng vì mục đích như vậy? Chẳng phải là vì ở trước mặt người khác có thể ưỡn ngực làm người sao.
Anh nâng cằm cô lên hỏi: "Vậy em thích anh hiện giờ sao?"
Hình Dục cười cười: "Em cũng không chán ghét anh."
"Anh hỏi em có thích anh hay không, sao em lại vòng vo chứ?" Hình Khải nhíu mày .
Nụ cười Hình Dục hơi thu lai: "Em không muốn."
". . . . . ." Hình Khải vỗ đùi, ra lệnh cô: "Ngồi lên."
Hình Dục chần chờ một lát, đứng ở giữa hai chân anh, chậm rãi ngồi lên đùi của anh.
Hình Khải một tay vòng qua ôm hông của cô, rõ ràng là cô cảm thấy thân thể cứng đờ.
"Em ở trước mặt của anh có thể cởi quần áo, nhưng tại sao không chịu suy nghĩ một chút tình cảm của em đối với anh là tình cảm gì?"
Hình Dục mím chặc môi, trầm mặc không nói gì.
Hình Khải xoay người cô đối diện với mình, gây sự hỏi: "Em ngày ngày cùng bảo mẫu phục vụ anh, không phải bởi vì yêu thích anh chứ là gì?"
Hình Dục bất đắc dĩ thở dài: "Không phải anh ép em nói thích anh mới chịu, vậy em liền thừa nhận là được chứ gì."
". . . . . ." Hình Khải nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cô giống như là bị anh ức hiếp, bộ mặt như tỏ ra không được vui.
"Hôn anh một cái có được hay không?"
". . . . . ." Hình Dục theo bản năng hơi nghiêng về phía sau, gật đầu một cái.
Hình Khải một tay đặt lên gáy cô, đẩy gương mặt cô tới bên môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh đã từng nghe qua câu nói: “nếu như bạn nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu tâm tình của phụ nữ, bắt đầu từ hôn, rồi cởi bỏ áo khoác, chạm vào thân thể cô ấy, để cho cô ấy trần trụi. Lỏa thể mà phơi bày trước mặt bạn, từ xấu hổ cho đến mất hồn, cuối cùng bộc lộ không thể nghi ngờ, hoặc chấp nhận, hoặc nhất đao lưỡng đoạn”.
*nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt quan hệ, thật ra nghĩa gốc là “một đao cắt thành hai đoạn”, ý là dùng một đao cắt đứt thành hai mảnh tách biệt không còn chút quan hệ nào, không còn dính với nhau một tí nào.
Hình Dục có đôi môi vừa mỏng vừa mềm, tổng hợp lại mà nói thì đôi môi cô giống như một mảnh cánh hoa Daisy chỉ muốn ngậm vào để hút lấy vị ngọt của nó, như vậy Hình Khải sẽ biến mình thành cơn gió lớn, cuốn lấy chỗ yếu đuối trên mặt cánh hoa, xem nó tránh né như thế nào.
Vậy mà Hình Dục không giãy giụa, mặc cho đầu lưỡi của anh cuộn vào đầu lưỡi của cô, tựa hồ biết rằng sớm muộn gì thì tất cả sớm muộn sẽ tới, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Hình Khải vốn định nhìn thái độ của cô một lát, anh lộ nguyên hình, tay của anh thăm dò vào áo khoác đắp trên người cô, lòng bàn tay dần luồng vào bên trong quần áo, xoa nắn khuôn ngực mềm mại của cô.
Hình Dục bị đau kêu nhẹ một tiếng, thân hình cô còn chưa phát triển hoàn toàn nên không chịu nổi sự xoa nắn như vậy, rất đau.
Hình Khải buông lỏng đầu ngón tay một chút, nghiêng người đè cô xuống giường, vén áo khoác trên người cô lên, không hề chạm vào thân thể của cô, chỉ là đang thưởng thức. Hình Dục thấy anh chăm chú nhìn, theo bản năng lấy đôi tay che ngực, nhung rồi lại bị Hình Khải chậm rãi kéo ra.
Cổ họng Hình Khải nuốt một cái, ngực của cô không đủ thuỳ mị, nhưng cũng rất đáng yêu, hai nhụy hoa đang ở trong tầm mắt của anh, lòng cô đang bậy giờ rất rối loạn ngay cả hô hấp cũng gấp, làm anh không tự chủ được đến gần.
Hình Dục giơ tay lên, che mắt anh: "Tốt lắm, em đồng ý thực hiện chuyện của anh, đến đây chấm dứt."
". . . . . ." Hình Khải có thể nào lại cam lòng để cho cô thoát khỏi tay một cách nhanh chóng như vậy, hắn kéo ngón tay của cô ra, lại thấy cô đem chăn bông đắp lên người, bắt lấy cánh tay anh đang chuẩn bị kéo chăn bông trên người cô, cô hiển nhiên không có ý định phối hợp với anh.
"Vậy không được, quần của em còn chưa có cởi. . . . . ." Hình Khải giảo hoạt nói.
"Anh còn thiếu 0. 5 điểm."
". . . . . ."
Hình Dục thừa lúc anh ảo não, chui ra khỏi người anh, nhặt quần áo vươn vải trên nền nhà, cô cũng không có ý ôm quần áo chạy đi, mà là trước mặt anh, nhặt từng cái rồi mặc vào.
"Em còn dám thong thả ung dung trong phòng anh? Em không sợ anh xông tới em à?" Hình Khải vuốt vuốt ngực, anh không phải là không dám làm loạn với Hình Dục, chỉ là như thế thì không tốt, nên hi vọng có được sự đồng ý của cô mà thôi.
Hình Dục cười nhạt: "Buổi tối anh muốn ăn cái gì?"
"Ăn em."
Hình Dục đi tới bên cạnh bàn sách của anh, từ thùng giấy dưới đáy bàn kéo ra lấy một cái CD, bỏ vào đầu đĩa VCD, vặn âm lượng nhỏ nhất, đem một hộp khăn giấy đặt bên gối anh, để cái điều khiển ti vi kế bên anh, sau đó đóng cửa rời đi.
Trong nháy mắt, màn ảnh sáng lên hiện ra hình ảnh và tiếng nữ nhân gọi, nam thở gấp. . . . . .
"? !" . . . . . . Hình Khải lúc này mới bắt đầu phản ứng, mẹ nó để cho anh tự mình giải quyết sao? ! Cô làm sao biết những thứ này? !
Xem tiếp: Chương 10