Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Anh Hận Anh Yêu Em Chương 10

Chương trước: Chương 09



Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE

/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:-42.25pt; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:-2.0cm; text-align:justify; text-indent:36.0pt; line-height:50%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

Chương 10 : Ngày 26 tháng 1 năm 1997

Hình Phục Quốc qua thư ký biết được con trai đạt được thành tích 84.5 điểm trong cuộc thi cuối năm môn anh ngữ, Hình Phục Quốc rốt cuộc cũng chịu gác lại công việc, hào hứng trở về nhà.

Vừa vào cửa ông liền gọi lớn tên Hình Khải, nụ cười vui mừng hiện ra ở khóe mắt như ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Hình Khải nhẩm tính, cũng đã hai tháng không thấy ông rồi.

Hình Phục Quốc sờ đầu Hình Dục, vui mừng khẽ cười, ông tin tưởng sự biến chuyển của con trai mình có liên quan tới cô.

Tối nay không cần Hình Dục tay nấu ăn, cả nhà ăn tiệc.

Một nhà ba người vây quanh bàn, Hình Phục Quốc vẫn tươi cười, Hình Khải thật có chút không chịu nổi sự vui buồn bất thường của ông.

Đang ăn, Hình Phục Quốc đột nhiên hỏi: "Tiểu Khải, đến tháng ba là con mười tám tuổi rồi?"

". . . . . ." Hình Khải đáp một tiếng. Thầm nghĩ tại sao ông lại hỏi mình vấn đề này chứ!

"Vậy được!Con không phải là vẫn muốn tự mình lái xe sao? Đi học đi, cha mua cho con một chiếc, ha ha!"

". . . . . ." Hình Khải tiêu hóa không tốt, nhớ lúc anh nói chuyện muốn lái xe, còn bị ông quất một cái, hôm nay chắc vì thành tích cuộc thi, tại sao có thể khiến ông vui mừng đến như vậy?

Chỉ là nghĩ thì nghĩ, tự mình lái xe cảm giác chắc chắn rất thoải mái. Anh giơ ly lên, mặt mày hớn hở nói: "Nếu ba nhất định mua xe, vậy thì cứ quyết định vậy đi, hắc hắc!"

Hình Phục Quốc cười gật đầu: "Có chí khí! Ba biết con ba thông minh hơn người! Đến đây, hôm nay hai ta phải uống một ly!" Nói xong, ông đưa cho Hình Khải rót một ly rượu trắng, con trai ông như vậy, ông cũng cảm thấy rất có mặt mũi.

Hình Khải đã sớm biết qua mùi vị của rượu, chỉ là ở trước mặt ông giả bộ ngoan, nếu ông lên tiếng, anh lập tức lấy tới hai ly thủy tinh, mở nắp Mao Đài, sùng sục rót đầy ly: "Muốn uống phải uống ly lớn..., tối nay con với ba uống cho thật đã."

Hình Phục Quốc ngẩn ngơ, phóng khoáng cười một tiếng: "Tốt! Ba cũng xem tửu lượng của con như thế nào!"

Vì vậy, hai người nâng chén, lập tức hâm nóng không khí.

Hình Dục cúi đầu yên lặng ăn cơm, nhìn ly rượu đầy, có chút lo lắng thân thể của hai người, cho nên cô đứng lên, gắp thức ăn cho hai người.

Hình Phục Quốc vừa khéo nhìn về phía Hình Dục, giơ ngón tay cái lên : "Thật là một nha đầu tốt, chú Hình không nhìn lầm con!" Ông nhấp ngụm rượu, còn nói: "Tiểu Khải, đối xử tốt với tiểu Dục một chút, con phải nhớ, người phụ nữ thật lòng đối xử tốt với con chỉ có vợ của mình!"

"Ba, ba lại nói đi đâu vậy, cô ấy đâu phải là vợ con." Hình Khải nhớ tới việc Hình Dục không chịu thừa nhận thích anh, nên anh canh cánh trong lòng.

Hình Phục Quốc chỉ cười không nói, cũng đúng, đều vẫn là những đứa bé.

Hình Dục điềm tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai cha con mỗi người một ly, từ tám giờ tối uống đến mười hai giờ đêm, mượn rượu mời, Hình Phục Quốc đem tâm nguyện nhiều năm qua tâm sự với con.

Thật ra thì dường như trong lòng Hình Khải cũng biết, quả thật anh không ít lần làm cho ba mình khó chịu, nói trắng ra là, còn không phải là gây ra họa. Vì có thể đến già, thì vẫn bị ba già  nhớ rõ anh là thằng con trai như vậy, anh chỉ có đi ra đường gây chuyện thị phi. Nhưng bây giờ anh cũng hiểu được, nhớ lại những chuyện nông nổi thời còn nhỏ anh cảm thấy mình rất ấu trĩ.

Hình Khải không biết có nên cám ơn Hình Dục, cô ngoài việc chăm sóc cuộc sống  của mình, cuộc sống thường ngày dường như cũng không để ý những gì khác, nếu như nhất định nói cô đang thay đổi quan hệ cha con anh, vậy chỉ có thể nói Hình dục đã mang lại cho anh một cảm giác gia đình.

Gia đình quan trọng như thế nào, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, có quan trọng hay không đều xem vào bản thân mình.

. . . . . .

Hai cha con vẫn đang uống thì điện thoại của Hình Phục Quốc vang lên. Hình Dục đã kịp thời đem trà giải rượu, nhân tiện cũng đưa cho Hình Khải một ly.

Hình Phục Quốc cúp điện thoại, thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên: "Ba có chuyện phải đi rồi."

"Ba, vừa rồi uống không ít, tối nay ở nhà ngủ đi." Hình Khải đỡ ông, cau mày.

Hình Phục Quốc vỗ đầu con trai: "Hiểu chuyện như vậy? Ba đang hoài nghi con không phải là con trai ba, ha ha."

Hình Khải lúng túng cười một tiếng: "Ai không biết ngọt miệng, ba ít đánh con vài lần con ngày ngày con cũng nói cho ba nghe."

"Ba không đánh, không bao giờ đánh con nữa! Nếu ba còn đánh con, cho phép con chống trả!" Hình Phục Quốc từ trước đến giờ nói một không nói hai, giơ tay lên cùng Hình Khải vỗ tay thề.

Hình Khải gảy tóc, giữa cha con dĩ nhiên không có thù dai, mà anh tối nay cười đến ngây thơ lại cảm thấy rất là vui vẻ.

Hình Dục đỡ Hình Phục Quốc ra cửa, Hình Phục Quốc nhận lấy áo khoác, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi tiểu Dục, ngày mai dọn dẹp cũng được."

"Dạ, chú Hình đi thong thả." Hình Dục lấy một hộp thuốc bỏ vào túi áo khoác ngoài của Hình Phục Quốc: "Thuốc giải rượu, chú nhớ uống."

Hình Phục Quốc lần nữa cảm thán, nếu như Hình Khải may mắn cưới được Hình Dục, ông sẽ ăn mừng một phen vào ngày đại lễ Quốc Khánh.

"Tiểu dục, gọi chú Hình một tiếng ‘ ba ’ được không?"

Hình Dục nhìn về ánh mắt khát khao của Hình Phục Quốc, cô cười cười, nhẹ giọng gọi. . . . . ."Ba."

Hình Phục Quốc một tay ôm lấy Hình Dục, có lẽ là lớn tuổi, nước mắt đã rơi: "Tốt lắm! Từ nay về sau, con chính là con gái của Hình Phục Quốc ta, nếu Hình Khải ức hiếp con thì hãy nói với ba!"

Hình Dục xấu hổ  đáp một tiếng, lại ôm Hình Phục Quốc, nhắm mắt lại, lúc ban đầu cô  đồng ý vào ở Hình gia chính là vì Hình Phục Quốc, bởi vì Hình Phục Quốc giống ba cô, bề ngoại thì lạnh lùng nhưng bên trong thì ấm áp vô cùng. 

. . . . . .

Chờ Hình Dục đóng cửa phòng, phát hiện Hình Khải đã say té ở bên cạnh bàn, cô vội vàng chạy đến đỡ anh dậy, nghĩ thầm bất đắc dĩ, rõ ràng không thể uống còn ở trước mặt ông mà ra oai, mà Hình Phục Quốc cũng đã uống đến đỏ bừng hốc mắt, đàn ông muốn thắng đến tột cùng được cái gì?

Cô cố hết sức đỡ Hình Khải, không nghĩ là anh lại nặng như vậy, cô đi lảo đảo nghiêng một cái, hai người đã sóng soài té xuống đất.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, cô nhíu mày, một tay chống vào ghế sa lon ngồi lên, dồn đủ lực, cố gắng nâng Hình Khải say như chết. Nhưng, dù cô cố gắng dùng bao nhiêu sức, hai người vẫn như cũ nằm trên mặt đất.

"Hình Khải, anh tỉnh lại. . . . . ." Hình Dục vỗ nhẹ mặt anh.

Hình Khải ngây ngô nâng mí mắt, trước mắt đã thành hai hình ảnh, anh dụi dụi mắt, chậm chậm mở mắt ra, thấy rõ Hình dục, cười một tiếng: "Anh muốn đi học bằng xe. . . . . . Về sau lái xe chở em đi chơi, chỉ có hai người, không cho ai đi theo. . . . . ."

Hình Dục không đáp, thấy anh tỉnh lại, thuận thế nâng bờ vai của anh: "Lên lầu ngủ, ngày mai nói chuyện."

Hình Khải cố hết sức bò dậy, một cánh tay khoác lên vai Hình Dục, lảo đảo đứng thẳng, mơ hồ nhìn cô.

Hình Dục cố gắng hết sức mới đỡ anh vào phòng ngủ, khom người giúp anh cởi giày cởi quần áo. . . . . . Hình Khải cứ như vậy  nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.

Bỗng chốc, Hình Khải nắm lấy cổ tay cô: "Em đến tột cùng không có ý định gả cho anh? !"

Hình Dục hiển nhiên sợ đến giật mình, cô kéo ngón tay Hình Khải ra, kéo chăn đắp qua người anh, nói: "Mới vừa rồi chú Hình ở cửa ra vào đã nhận em làm con gái, về sau ba người chúng ta là người một nhà."

"Lời này của em là có ý gì?"

Hình Dục mấp máy môi, còn nói: "Nói đúng là, vô luận em có lấy anh làm chồng hay không, thì ta đều là một phần của Hình gia."

". . . . . ." Hình Khải vò đầu bứt tóc, vốn muốn cho mình bình tĩnh hơn, đầu óc lại trở nên loạn hơn.

Khi anh cho là người con gái này muốn gì được đó thì trong lòng cô tựa hồ lại có một ý tưởng khác.

Có lẽ, cô cũng không muốn gả cho mình.

Vì vậy, anh kéo Hình Dục, đè cô lên giường, lửa giận ngút trời trừng mắt nhìn nàng.

Hình Dục bình tĩnh nhìn Hình Khải, vừa định nói gì đó, Hình Khải đã hôn lên môi của cô, thô bạo giày xéo thân thể của cô, cô nắm lấy quyển sách trên đầu giường đập lên đầu Hình Khải. . . . . .

Sách đánh trúng mắt Hình Khải, Hình Khải thô bạo đấm một quyền vào vị trí trên mặt cô, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, anh đã làm ngã cả tủ sách trên đầu giường xuống mặt đất.

"Không phải em ép, đem em trói lại mới chịu nói hay sao? !" Trong mắt anh tràn đầy tia máu, thật giống dã thú.

Hình Dục xao động dừng lại, ngón tay chui vào chăn bông, thế nhưng từ trong túi quần lấy ra một bao cao su đưa tới trước mặt Hình Khải.

"Em mang cái này bên người làm gì? !" Hình Khải quả thật đã bị cô ép điên rồi, nữ nhân này mang bên mình bao cao su chính là đã có biết trước sẽ có ngày này. Tính cẩn thận?

"Em không có ý định cự tuyệt, chỉ muốn bảo vệ mình." Hình Dục xé toang bao bì của bao. . . . . ."Nếu anh không phải chịu dùng, em sẽ tiếp tục phản kháng. Anh cũng biết em ra tay không nhẹ."

". . . . . ." Hình Khải thẩn thờ, cầm bao cao su lên nhất thời không biết mình hành động như thế nào.

Anh nửa quỳ ở giữa hai chân cô, ánh mắt chán nản lộ ra như có chút đau lòng. . . . . . Anh quả thật không muốn bảo vệ cô, chỉ muốn chiếm cứ thân thể của cô, chọc phá sự trinh trắng cả đời của cô, mặc kệ là cô chấp nhận hay không, anh phải trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Hoặc là nói, để cho cô nhận rõ một sự thật, nhận rõ mặc cho anh định đoạt  số mạng. Vậy mà, cô chẳng hề để ý thái độ gì, mặc cho anh như đang bị thương nặng. Thật ra thì anh sai lầm rồi, anh nghĩ thoáng nhiều hơn. Hi vọng cô đắm đuối đưa tình đang nhìn mình, nói cho anh biết, trong mắt cô chỉ có Hình Khải. Nhưng, anh không biết lấy được sự chung tình của cô bằng cách nào? Chỉ bằng việc anh hay xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt? . . . . . .

Từ từ, Hình Khải nằm ngả xuống người cô, đôi môi đụng phải xương quai xanh của cô, hôn một cái, lại đem gương mặt chôn vào vai cô, ôm chặt thân thể của cô, anh không muốn buông tay, lại không thể tổn thương cô, chỉ có vô lực xua đuổi: "Đi ra ngoài đi, cách anh xa ra một chút. . . . . ."

Hình Dục nhìn thẳng trần nhà, nâng một tay lên, vòng qua đầu anh, đầu ngón tay nhè nhẹ  vuốt tóc của anh: "Em để cái đó làm tổn thương lòng tự ái của anh sao? Thôi, không muốn dùng cũng đừng dùng. . . . . ."

Hình Khải cảm giác hốc mắt chua xót đau đớn một chút, giọt nước mắt cũng thấm vào giường, anh đang dựa vào vai cô dùng sứa cọ xát vào khuôn ngực cô nhịn cười, uốn éo qua cằm của cô, hỏi: "Chưa từng nghe nói người nào lần đầu tiên sẽ dùng đến thứ đồ này, anh muốn biết làm sao em suy nghĩ ra được?"

Hình Dục nghiêng đầu nhìn anh, sờ gò má nóng bỏng của anh, nghiêm túc nói: "Ai có thể bảo đảm lần đầu tiên sẽ không mang thai. Em vì không tin được anh có thể điều khiển được."

". . . . . ." Hình Khải đần độn  nháy mắt mấy cái, nếu như cô không phải mười sáu tuổi, anh thực sẽ cho là nữ nhân trước mắt mình đang tranh luận về vấn đề này.

Hình Khải bình tĩnh, nâng gáy của Hình Dục lên, để cho đôi môi cô dính vào trên trán mình: "Anh hiện tại uống nhiều quá, chỉ hỏi em lần thứ nhất, em nghiêm túc trả lời. . . . . ."

"Ừ."

"Nếu như mà anh bắt đầu từ hôm nay đối xử tốt với một mình em, em có thể yêu anh không."

". . . . . ."

"Trả lời."

". . . . . ."

"Nói chuyện đi Hình Dục, này đáp án đối với anh thật rất quan trọng."

Hình Dục một tay sờ bên bên giường, tắt điện, trong phòng lập tức tối đen.

Trong bóng tối, cô kéo tay Hình Khải đặt lên ngực mình, cánh môi mềm mại tìm đến môi anh . . . . . . Cô có thể cho anh chỉ có thân thể, chứ không có tâm.

Hình Khải biết cô đang trốn tránh vấn đề, né tránh nụ hôn của cô, nhưng là anh có thể kiên trì bao lâu, không tới một phút đã không chịu nổi sự trêu đùa cô.

Hắn lật người áp lên người cô, bởi vì vừa uống rượu nên trong người nóng ran còn cảm giác hoa mắt chóng mặt, anh dùng ngón tay thăm dò thân thể của cô. . . . . . Ước chừng giằng co mười phút, vẫn như cũ xông không vào phát tiết ngọn nguồn. . . . . .

Hình Dục hô hấp dồn dập, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, ngón tay siết chặt cái mền, sớm bị cô vắt thành một cục.

Hình Khải đầu đầy mồ hôi, định buông tha. Cảm thấy thân thể cô run rẩy kịch liệt, bởi vì đau đớn mà run rẩy.

"Không được, vào không. . . . . ." Hắn nói còn chưa dứt lời, rượu mời xông lên đầu, không tự biết ngã vào ngực Hình Dục, cứ như vậy đần độn u mê ngủ thiếp đi.

". . . . . ." Hình Dục âm thầm thở phào, khó khăn từ dưới lòng ngực anh ngực leo ra, giúp anh đắp kín chăn bông sau, đi trở về phòng khách dọn dẹp.

Loading...

Xem tiếp: Chương 11

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Uyển Vân

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50


Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Phù Dao Hoàng Hậu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 46


Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 38


Cuộc Du Hành Vào Lòng Đất

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 15