21 Hơi thở Tần Đường trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, thân thể càng ngày càng vô lực, hoàn toàn là chạy bằng ý chí, sau đó dần dần bước dài bước ngắn không theo kịp nữa.
22 Mấy năm nay, mỗi lần Tần Đường đến các địa phương có tổ chức tình nguyện đều được người phụ trách chỗ đó tiếp đãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người phụ trách của nghĩa trạm nhận ra được thân phận của cô.
23 Đầu óc Tần Đường ong lên, mắt hạnh mở lớn, cố gắng nhìn rõ gương mặt Tưởng Xuyên trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn anh: “anh nói cái gì?”
“anh nói. ” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải.
24 Bình thường, Tần Đường lúc nào cũng máy ảnh không rời tay, lần này trở về lại thấy hai tay cô trống trơn nên A Khởi liền nhịn không được hỏi: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị đâu?”
Nhắc tới máy ảnh, trái tim Tần Đường lại không hề báo trước nhói lên một cái, Tưởng Xuyên nhìn về phía cô, Tần Đường liền nói: “Ném rồi.
25 Tần Đường xoay người lại nhìn, thấy Tưởng Xuyên đang dựa người bên cửa sổ xe, nhả ra một vòng khói thuốc.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cộng thêm sương khói lượn lờ khiến cô không nhìn rõ thần sắc của anh, chỉ thấy một đôi mắt đen vô cùng sắc bén.
26 Tào Thịnh mang Từ Từ trở lại nghĩa trạm, vừa kịp giờ ăn trưa.
Dì Quế vừa nhìn thấy Từ Từ liền vào bếp làm một bát canh trứng gà cho cô bạn nhỏ.
Tào Thịnh không biết Tần Đường đã đi nên vừa cho con gái ăn cơm vừa hỏi: “Tần tiểu thư đâu rồi?”
A Khởi nói: “Chị Tần Đường có việc nên về Bắc Kinh rồi ạ.
27 Tần Đường và Tào Thịnh hẹn nhau ở một nhà hàng gần bệnh viện. Từ Từ cởi giày, đứng trên sofa, giang tay về phía cô muốn bế, Tần Đường cười một tiếng đi qua bế bé lên.
28 Tưởng Xuyên ăn cái gì cũng rất nhanh, anh cũng quả thực rất ít khi ăn loại đồ ăn này, đại khái là đã rất nhiều năm rồi không ăn.
hiện tại ăn lại, thế nhưng lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
29 Tưởng Xuyên ngồi bắt chéo chân trong phòng khách, xuyên qua cửa kính, nhìn về phía Tần Đường đang bận rộn bên ngoài. Hôm nay cô lại mặc mộtchiếc váy dài không tay màu đỏ rực, cổ áo hình chữ U lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cần cổ thon dài tuyệt đẹp, thân hình yểu điệu, mỗi bước đi đều uyển chuyển như đang khiêu vũ.
30 Đôi chân kia không ngừng dẫm lên chân anh, nhưng vì không đi giày nên không hề cảm thấy đau, mềm mại như đang đi trong lòng anh vậy, mang theo một chút trêu trọc anh.
31 Tần Đường ngẩng đầu liền thấy Tưởng Xuyên đang đứng trước mặt mình. cô nhìn anh, nói: “anh chờ tôi một lát. ”
Tưởng Xuyên hơi cười, vô cùng tự nhiên đi vào phòng tiếp khách.
32 Lời nói không chút lưu tình.
Cách một người đàn ông từ chối một người phụ nữ nhanh nhất và hiệu quả nhất.
“. . . . . . . . . . không… “lên” được….
33 Lần đầu tiên Tưởng Xuyên đeo hoa tai cho phụ nữ nên rất không quen, hơn nữa cô lại xoay cổ khôngchịu phối hợp nên thử vài lần cũng không đeo vào được.
34 Trời vừa sáng, Tưởng Xuyên liền tỉnh.
Nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm, quơ tay dọn hết đống giấy vệ sinh thượng vàng hạ cám trên bàn vào thùng rác, Tưởng Xuyên không nhịn được nhíu mày.
35 Tưởng Xuyên cũng ôm hai người một nam một nữ còn lại ở ghế sau ra. Đều là những khuôn mặt trẻ trung, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, người con trai ngồi ở ghế lái bị kẹt, anh cũng đã kiệt sức, không thể làm gì được.
36 Lúc chiều, Tào Thịnh nhắn tin tới nói rằng đêm nay Khương Khôn sẽ rời khỏi Bắc Kinh, Tưởng Xuyên lo những người khác ở nghĩa trạm sẽ bị liên lụy nên phải về sớm hơn so với dự tính.
37 Trời đất quay cuồng, cô ngã xuống ghế sofa.
Lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy đèn trong phòng khách nhà mình lại chói mắt đến vậy.
Mặt cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át mà trong suốt nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, tay nhẹnhàng vòng ôm lấy tấm lưng dài rộng của anh, tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc trên đó.
38 Nghĩa trạm thỉnh thoảng cũng sẽ có người tới. Vào kì nghỉ, học sinh được nghỉ dài, thỉnh thoảng cũng sẽcó phụ huynh mang con của họ tới đây để trải nghiệm.
39 Sắc trời tối đen, trong nghĩa trạm chỉ còn một ngọn đèn ngoài sân là còn sáng.
trên tầng hai là một mảng đen như mực, hai bóng đen cẩn thận lại gần cửa phòng Tưởng Xuyên, ngồi xổm ở ngoài cửa hí hoáy.
40 đã ba hôm kể từ khi Tần Đường nhận được văn kiện, nhưng Tưởng Xuyên vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào của cô như cũ. anh đã bắt đầu đoán không ra suy nghĩ của cô rồi, hay là cô muốn hoàn toàn cắt đứt mọi chuyện?
Tưởng Xuyên không muốn phân tâm vào thời điểm này nên cũng không gọi điện thoại cho cô.