41 “Anh vốn đã như vậy. ” Anh Mị Sí chính là tên da mặt dày, thân thủ muốn kéo quần áo cậu xuống, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
“Còn như vậy sẽ không để ý anh.
42 Ngày hôm sau.
Tiểu Khả Ái đã tốt hơn, cũng không khóc lóc chỉ có chút sa sút tinh thần, tiều tụy, đại khái là không ngủ được?
Anh Lạc Ngưng chỉ chừa mỗi y ở trong phòng, bởi vì nếu muốn cùng Tiểu Khả Ái câu thông, thì phải tiêu tốn một phen công sức, nếu hoàn cảnh lại làm y khẩn trương chỉ sợ lại giống tối qua.
43 Dư Chấn Duy nói hắn vốn không thích tới nơi này, nhưng bởi vì ngày đó bang chủ kiên trì muốn dẫn hắn tới đây để cho biết nên hắn mới đi.
Cũng bởi vì điều này, hắn đối Tiểu Khả Ái nhất kiến chung tình.
44 “Lo lắng em làm sao?” Anh Lạc Ngưng hỏi, mình có gì mà phải lo lắng?
“Lo lắng em bị nam nhân bắt cóc a!” Anh Mị Sí lại hôn cậu, ừ, Lạc Ngưng thật sự thực ngon miệng.
45 Hôm nay, Anh Mị Sí đêm tất cả công quan Dạ Sắc tập hợp lại một chỗ.
Nhóm công quan ngươi xem ta ta xem ngươi, không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì? Hơn nữa Anh Mị Sí đã ngồi hơn 10 phút rồi mà lại không nói chuyện, không khí này làm bọn họ có chút sợ hãi, mọi người chỉ có mỗi một suy nghĩ duy nhất chính chuyện Tiểu Khả Ái trộm trốn đi.
46 “Tiểu Khả Ái. . . Thực xin lỗi. . . Anh không thể tuân thủ ước định cùng em. . . Nhưng em nhớ rõ. . . Anh yêu em. . . ” Dư Chấn Duy cảm thấy hắn tài cán vì Tiểu Khả Ái làm chỉ có thể thay y chết, Tiểu Khả Ái còn trẻ, nhất định có thể gặp được quý nam nhân quý trọng y, hy vọng người kia có thể giúp hắn bảo hộ tốt Tiểu Khả Ái.
47 “Anh tới rồi. . . Vừa nãy cám ơn anh. . . ” Anh Lạc Ngưng cũng đáp lại ôm hắn.
“Theo anh cám ơn cái gì, chuyện của em chính là chuyện của anh a. ” Anh Mị Sí hôn hôn cái trán cậu.
48 Trong phòng nhỏ cũng không có giường, chỉ bài trí cái bàn cùng sofa, Anh Mị Sí chỉ có thể đem Anh Lạc Ngưng đặt lên sofa, dù sao sofa cũng mềm mại, ít nhất có thể làm Lạc Ngưng thoải mái chút.