21 Lục Phong về tới Thiên Hỏa Bang.
Hứa Kính Quốc nghĩ quả quyết Lục Phong hẳn đã chết, đã từng bước chuẩn bị khí thế hừng lực tiếp nhận chức vụ bang chủ Thiên Hỏa Bang.
22 ( Chương này sẽ thấy độ bỉ của anh công và độ bỉ – dụ chương sau của em thụ a~ ha hả).
Anh Lạc Ngưng nhìn hắn mất hồn mất vía, căn bản biết hắn đang suy nghĩ một ít chuyện *** loạn, đá đá chân hắn, lúc này Anh Mị Sí mới hồi thần, đúng lúc thấy Anh Lạc Ngưng đá hắn, hắn cũng quên hiện tại đang cùng mọi người ăn cơm, trực tiếp liền thốt ra, khẩu khí còn thập phần thâm tình ôn nhu.
23 (”’ ~A ~,)
Anh Mị Sí nhìn tình cảnh của mình trước mắt, nguyên lai Lạc Ngưng muốn xử phạt phương thức này?
Cậu đưa hai tay hắn cột vào đầu giường, còn cởi áo hắn, vẻ mặt vô hại đứng ở trước mặt nhìn hắn.
24 ( Xưng hô chỗ này hơi loạn a~, mọi người hảo hảo lượng thứ)
Sắc mặt Anh Mị Sí càng ngày càng đen như đáy nồi, hắn cảm thấy sức nhẫn nại hoá điên rồi.
25 ( Edit H mà ta run run thế nào ấy lll==)
“Nghi. . . ? Ân. . . ?” Cảm giác ấm áp từ hạ thân biến mất, Anh Lạc Ngưng khó hiểu mở mắt nhìn hắn.
Anh Mị Sí đem đùi phải cậu nâng lên vai, hơi nghiêng người, tay trái đặt tại sườn thắt lưng cậu, Anh Lạc Ngưng vừa thấy tư thế này cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, còn hơn lần đầu tiên tràn đầy khẩn trương, lần này cậu ngược lại cảm thấy có điểm chờ mong, bởi vì cậu cũng rất muốn nếm thử cảm thụ đạt cao trào.
26 ~(‾▿‾~) ~( ^o^)~( ~‾▿‾)
~“Nói thật ra, cậu đã phái người thăm dò những chuyện ở Thiên Hoả Bang mấy năm nay đi?” Hứa Kính Quốc ngay từ đầu lật con bài, dù sao bây giờ y cũng không sợ bọn họ biết.
27 Anh Lạc Ngưng thực cẩn thận xem xét còn có cái gì cần tu bổ chỉnh sửa.
Chân thương của cậu đã hoàn toàn tốt lắm, hơn nữa một chút vết sẹo cũng không lưu lại, cho nên cậu yêu cầu Anh Thiên Ngạo cho cậu đến Dạ Sắc một chuyến, ai kêu cậu trong khoảng thời gian này trong lòng luôn nhớ niệm nơi này, không biết tu sửa có thuận lợi hay không, tuy rằng Anh Mị Sí có chụp một ít ảnh cho cậu xem, nhưng cậu vẫn rất muốn tự mình đến xác nhận.
28 Anh Mị Sí nghe cậu nói như thế, trong lòng lập tức hiện lên một người. “Là Hứa Kính Quốc!” “Tám chín phần là vậy, trừ bỏ y cũng không ai dám động Anh Bang.
29 “Ngươi không cần nói, ta nói là được. ” Hứa Kính Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, lại phun ra nuốt vào một ngụm.
“Nhưng là ta cũng không muốn nghe ngươi nói.
30 “Không cần cùng hắn vô nghĩa nhiều như thế, nhanh lên bắt đầu đi, lấy ra vài thứ kia nữa. ” Một gã khác cũng mở miệng.
Chỉ thấy gã kia từ túi hành lý xuất ra một đoạn dây thừng, hai người hợp lực đưa cậu từ trên giường bắt xuống đến một cây cột trói lại, sau đó lấy ra một khối vải nhét vào miệng cậu.
31 “Phải. Phải. . ” Tiểu Trương sợ hãi, tên đã bị biết, có thể xong đời rồi?
“Hãy nghe ta nói. . . Ta biết là tên Hứa Kính Quốc kia. . Phái các ngươi tới.
32 ( Đoạn này chém hơi nhiều~~)
Hứa Kính Quốc tiến lên phía trước, sắc mặt đắc ý hiện ra toàn bộ ở trên mặt y.
“Chúng ta đã sớm ở Anh Bang chặn hết đường lui, nhóm Đường chủ ngươi đã là ở trong tay chúng ta.
33 “Ta nghĩ, các ngươi cũng không thể không để cho ta sống rời khỏi đây đi?” Hứa Kính Quốc đột nhiên trở nên bình tĩnh, cũng không có sợ hãi gì.
“Đương nhiên, bất quá trước khi ngươi chết, đem Lạc Ngưng giao ra đây.
34 Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí vừa đến bệnh viện nhắm ngay thang máy chuyên dụng Anh bang xuống tầng trệt.
Gian bệnh viện tầng trệt này là Anh Bang thuê mướn và bác sĩ gia đình, đương nhiên bệnh hoạn gì cũng chỉ có thành viên Anh Bang mà thôi.
35 Ngày đó ở bệnh viện, Hàn Tử Hằng có nói trước khi Lạc Ngưng hôn mê đã nhắc tới nam nhân kia, cho nên y cảm thấy hẳn nên nói cho bọn họ một tiếng.
Anh Mị Sí nghe thế cũng không tin vào mắt, hắn nghĩ tên đó hẳn là cầm tiền rồi biến mất, không ngờ lại xuất hiện?
Anh Thiên Ngạo lúc này mới thẳng thắn nói cho hắn, kỳ thật năm năm trước, nam nhân kia có lại đây tìm Lí Khiêm một lần.
36 Ba tháng sau.
Ánh mặt trời ấm áp ấm xuyên vào phòng, Anh Mị Sí lười biếng trên giường trở mình, cũng không tính toán rời giường, nhưng nhìn kỹ, miệng hắn còn đang mỉm cười nha.
37 Đầu óc hắn muốn bùng nổ, trời ạ, Lạc Ngưng lại đang câu dẫn hắn!
Nhưng mà không được, cũng không biết thân thể có thật sự tốt không, vạn nhất nếu làm, liên lụy đến vết thương thì nên làm sao?
“Lạc Ngưng, anh xem nên đưa em trở về nghỉ ngơi.
38 Kỹ xảo của Anh Mị Sí tốt lắm, hơn nữa lại rất ôn nhu vì cậu phục vụ, hắn luôn biết như thế nào mới có thể khiến cậu thoải mái.
Anh Lạc Ngưng nhịn không được bắt đầu đong đưa cái mông, hướng tới miệng Anh Mị Sí trừu cắm, Anh Mị Sí cũng rất phối hợp với cậu, để cho đỉnh đầu đều có thể hoàn toàn tiến vào yết hầu, cũng gắt gao bao vây lấy toàn bộ.
39 Anh Lạc Ngưng đứng ở địa vị Dạ Sắc cũng không phải là người kinh doanh đơn thuần, thậm chí cũng có thể nói là đại gia trường, chuyện trong khách sạn từ to đến nhỏ cậu đều quản, ngay cả sinh hoạt cá nhân của nhóm công quan.
40 Anh Lạc Ngưng có chỗ phiền não, vì từ khi cậu tiếp quản Dạ Sắc tới nay, lần đầu tiên phát sinh có công quan trộm đi kiện, hơn nữa công quan trộm đi kiện rất thông minh, bọn họ gọi hắn là Tiểu Khả Ái.