21 - ông à con muốn về nhà- cô nói với ông anh- không được. bác sĩ bảo con ở đây hai tuần để theo dõi, con vừa ở 3 ngày đã đòi về là sao- ông cô bên cạnh dứt khoát- con sợ ở bệnh viện lắm – cô nũng nịu.
22 Sau ba ngày vật vã ở bệnh viện, cuối cùng hai ông chủ tịch cũng cho cô xuất viện. vì lo lắng cho tình trạng của cô nên anh và cô đã chuyển đến nhà của ông anh trong thời gian này và đương nhiên là hai người phải ở chung một phòng để tránh bị ông nghi ngờ.
23 Buổi tối sau khi dùng bữa xong, anh lại tự mình bế cô lên phòng. Tuy vẫn ngại ngùng nhưng cô thật sự rất thích cảm giác, nó giống như việc cô trở về thời trẻ thơ được người khác bao bọc, bảo vệ vậy.
24 Sau hơn một tuần anh tiến hành thu mua cổ phần của công ty hoàng bảo rồi bán phá giá anh khiến công ty của cô ta liêu xiêu không sao trụ vững được nữa.
25 Tại công viên giải trí- sao mình lại tới đây anh?-cô hỏi anh- chẳng phải em bảo muốn đi khu giải trí sao?- anh nói- em cứ nghĩ anh chê em trẻ con sẽ không đưa em đi chứ.
26 Xin chào các bạn đọc truyệnĐây là lần đầu tiên mình viết truyện nên chắc chắn sẽ có rất nhiều thiếu sót. Mình rất mong các bạn đọc cứ thẳng thắn góp ý ình để mình sửa chữa.
27 Tối hôm đó anh ở trong phòng sách làm việc để cô ở phòng ngủ một mình trằn trọc suy nghĩ về tình cảm của mình. cô không biết nên dành lấy anh cho riêng mình hay sẽ buông tay anh vì không muốn làm anh phải ở với một người lúc nào cũng mang lại rắc rối cho anh nữa.
28 Được anh thổ lộ cô cũng quyết định nói thật với lòng mình cho anh biết. cô bắt đầu- anh có biết mỗi khi em khóc em luôn muốn dựa vào vai anh- nước mắt cô rơi dài và cô bắt đầu nói về nỗi lòng của mình.
29 Tối hôm đó trong bữa ăn, anh cứ vui vẻ gắp đồ ăn cho cô, dẫu biết anh không phải là người lạnh lùng nhưng nhìn thấy hình ảnh cười tươi như hoa lúc đấy hoàng phương, ông nội và đám người làm không khỏi bất ngờ, miệng họ cứ há to, tròn mắt nhìn anh mà không gắp thức ăm gì cả.
30 Sau những ngày dài trị thương cô cũng bắt đầu quay trở lại trường học. Vì tình cảm của hai người bây giờ đã phát triển nên cô cũng không còn nhiều điều cần hải giấu trong lòng một mình nữa.
31 Tình cảm của anh và cô giờ đang khá tốt nên không cần phải tránh mặt ông và người nhà nên hai người quyết định ở lại biệt thự của ông anh cho ông anh đỡ buồn.
32 Khi thức dậy cô thấy mình lại bị trói trên chiếc ghế , cảnh tượng hệt lần trước. lần này cô bình tĩnh xem ai là người bắt mình. nhìn xung quanh cô thấy hoàng bảo.
33 Anh đến nơi một mình bước vào trong nhà kho nơi giam giữ cô. - anh vẫn kiêu ngạo như ngày nào nhỉ- hắn ta cười đểu- tôi đến rồi nên thả vợ tôi ra- anh lạnh lùng- tôi thì không có hứng thú với cô vợ bé bỏng của anh nhưng người khác thì có nên hãy hỏi ý kiến cô ta đi- hắn ta ám chỉ hoàng bảo.
34 Anh cũng bị thương nhưng không quá nặng nhưng cô thì khác. Lần này lại trúng đạn, tỉ lệ tử rất cao. Anh vừa xử lí các vết thương cũng vội vàng đến phòng cấp cứu đợi tin tức.
35 Sau khi được chuyển sang phòng chờ, cô vẫn không tỉnh lại khiến cả nhà lo lắng lắm. Anh dù bị thương nhưng suốt mấy ngày liền đều ở bên cạnh cô để lúc cô tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh đầu tiên, đám người trong nhà anh hết ra rồi lại vào bệnh viện khiến mấy người trong bệnh viện nhẵn hết cả mặt.
36 Hai ông vào trong nhà cứ cười tủm tỉm mà không nói gì khiến cả nhà ai cũng tò mò. Không kìm nén được nữa anh cất tiếng hỏi - không biết hai ông có việc gì muốn nói với mọi người ạ?Hai vị chủ tịch nhìn nhau ra hiệu cho ông cô nói trước- thực ra thì tiểu uyển không có bị tàn phế- ông cô bắt đầu chậm rãi- chẳng phải bác sĩ đã nói…- anh và cô ngạc nhiên vì bác sĩ đã nói vậy mà.
37 Cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn bình phục sau gần một tháng điều trị. ( do có quá nhiều vấn đề nên gia đình anh đã cho cô nghỉ học ở trường vì biết cô đã hoàn thành xong chương trình đại học, cô cũng thay mặt ông mình tiếp quản công việc của tập đoàn).