21 “Không cần! Anh trai!”
Thiếu nữ trong lòng kịch liệt phản đối, nhưng hai tay Cesare giống như song sắt, đem Diệp Huyên gắt gao giữ lấy, khiến nàng không thể động đậy, tiếng cười nam nhân mang theo ý lạnh vang lên bên tai nàng: “Thế nào, hiện tại biết gọi anh trai?” Hắn vừa nói xong, ngón tay kia cũng không chút chần chừ đâm vào cúc huyệt Diệp Huyên.
22 Năm nay Phỉ Lãnh Thúy mùa đông đến cực kỳ sớm, ngày thu vừa mới đi qua, trận tuyết đầu tiên liền rơi xuống. Cả vương quốc rộng lớn đều bị tuyết trắng bao phủ, nhất là cao nguyên phương bắc, tuyết đọng đếm mấy mét.
23 Đêm đã về khuya. Vũ hội chuẩn bị vì vợ chồng tân hôn vẫn đang tiếp tục mà thi thể của chú rể đã lạnh ngắt. Rey nằm ngửa trên mặt đất, miệng vết thương trước ngực, máu tươi đã khô lại, đỏ sậm mất đi sự sống.
24 “A! Không được, ta không được. . . Không cần, quá sâu. . . Ta không cần. . . ” Vừa cao trào là lúc hoa huyệt mẫn cảm nhất, Diệp Huyên cảm thấy trước mắt một mảng sương mù, ngay lúc Cesare đỉnh sâu vào, hai chân nâng cao lên, mũi chân duỗi thẳng tắp, cả người ức chế không được mà run rẩy.
25 Vương phu mới của Phỉ Lãnh Thúy bất ngờ chết trong đêm tân hôn, tin tức này giống như mọc cánh, nhanh chóng truyền đi khắp vương quốc từ phố lớn cho đến ngõ nhỏ.
26 Cesare giữ chặt thân thể không ngừng vặn vẹo của thiếu nữ, vươn tay tới giữa hai chân nàng lau một phen. Quả nhiên, hoa môi dù bị giả dương vật chặn lại nhưng vẫn có dâm thủy chảy ra, “Lúc anh trai không ở đây, có phải hay không tự chơi đùa bản thân?” Vừa nói, hắn vừa dùng tay nâng mông Diệp Huyên lên, đem nàng bế bổng lên.
27 Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng rên rỉ mềm mại của thiếu nữ hòa cùng tiếng nước vang lên khi ngón tay sáp hoa huyệt càng dị thường rõ ràng. Dưới ánh mắt chăm chú, nóng bỏng của anh trai, Diệp Huyên đã tiết hai lần.
28 Cesare càng ngày càng bận rộn, thế cục có lẽ đã đến thời điểm vô cùng khẩn trương, mặc dù hắn thầm nghĩ thời thời khắc khắc đều bồi bên người em gái, nhưng để đế quốc không lầm vào một hồi chiến hỏa, hắn không thể không đi sớm về trễ.
29 Hoa tâm bị nam nhân thô bạo trừu sáp suốt thời gian dài đã không còn cảm giác đau, một cỗ tinh dịch nồng đậm dũng mãnh phun vào, trên drap giường cũng tràn đầy dấu vết dâm thủy cùng tinh dịch.
30 Cuối cùng Phỉ Lãnh Thúy cũng khai chiến với Á Lý Nam An, chẳng qua không phải do A Lý Nam An chủ động, mà là do công tước Ngõa Nặc dẫn dắt quân tiên phong, ở biên giới đánh cho Á Lý Nam An trở tay không kịp.
31 “Đinh, chúc mừng thí sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái hoắc hóa của mục tiêu công lược đã được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, đang thoát ra…”
Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên” chiếm lấy đầu nàng.
32 Diệp Huyên còn chưa suy nghĩ ra nguyên do, thì đã tới lúc đi hành cung nghỉ hè. Bởi vì trong kinh thành nóng như thiêu như đốt, mỗi khi đến đầu hạ, Tiêu Diệp sẽ mang theo hậu cung cùng một số đại thần đi hành cung Dao Sơn nghỉ hè.
33 Lúc Diệp Huyên vào cung, Cảnh Tông đã là lão nhân năm mươi mấy tuổi, bởi vì ốm đau nhiều năm, ngay cả sức lực để ăn cơm mặc quần áo cũng không có, làm sao có thể cùng nàng viên phòng.
34 Hơi nước tràn ngập trong điện, Diệp Huyên thân mình lõa lồ bị nam nhân đặt dưới thân tùy ý vuốt ve đùa giỡn. Ngón tay Tiêu Diệp kẹp chặt lấy hai cánh hoa môi, tiểu hoa châu run rẩy xuất hiện, Diệp Huyên nức nở một tiếng, thân thể không tự chủ được mà mềm xuống.
35 Tầm Hương ngâm ôn tuyền một lúc liền vội vàng đi đến Khúc Thủy các. Tuy rằng được thái hậu cho phép, nhưng nàng cũng phải biết chừng mực, không thể để thái hậu không có ai hầu hạ bên người.
36 Ngày thứ hai, từ trong Ngọc Anh điện truyền ra tin tức nói là thái hậu bị bệnh. Diệp Huyên mệt mỏi dựa vào ghế mềm, toàn thân cao thấp như bị xe ngựa nghiền qua một lần, đau nhức không thôi.
37 Sau khi Tiêu Diệp trở về Hội Ninh điện, trái lo phải nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Thân thể Diệp Huyên vốn khỏe mạnh, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị bệnh, lại không cho thái y xem.
38 “Thái hậu, Trân Châu cao hết rồi. ” Cầm lên cái bình ngọc rỗng tuếch, giọng nói Tầm Hương mang theo chút nôn nóng.
“Nhanh như vậy đã hết?” Diệp Huyên nhớ mình mới bôi thuốc được có ba ngày, lúc trước còn dư đến phân nửa bình Trân Châu cao.
39 Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đưa Trân Châu cao giờ này?
Ánh mắt Diệp Huyên trầm xuống: “Làm khó Cửu lang nhớ đến ta, đêm đã khuya, ngươi vẫn là sớm trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi.
40 Nam nhân vừa đi vào liền liên tục trừi sáp, tiểu huyệt Diệp Huyên không chịu nổi dị vật xâm nhập, mị thịt vô thức mấp máy, muốn đem côn thịt Tiêu Diệp đẩy ra ngoài.