41
Dực San bị phong tỏa pháp lực, theo Hành Tư đến thế gian
“Chúng ta đi đâu”
“Phủ Dương Thành. ”
Thực ra tên gọi thế gian hiện tại đối với Dực San không có ý nghĩa gì
Hành Tư nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, bổ sung “trước kia ngươi đầu thai làm phàm nhân là ở nơi này”
Dực San hai mắt tỏa sáng “thật sự? sao ngươi biết?”
Hành Tư nhìn nàng, chậm rãi nói “trước kia, khi ta ở địa phủ tạm nhậm chức Luân Chuyển vương thì quen biết ngươi”
Dực San kinh ngạc.
42
Dực San rút chân lại, sau đó liền nhìn thấy một tiểu lão đầu từ dưới chân nàng đi ra
Thổ địa phủ Dương Thành vỗ vỗ cái mũ của mình, oán giận nói “San San cô nương, tuy lúc trước lão nhân báo cáo trễ, hại ngươi bị bắt lầm đến địa phủ nhưng ngươi cũng không cần đối với lão nhân như vậy ah, may mà ta phản ứng nhanh, rụt trở về kịp, bằng không đã bị ngươi đạp gãy cổ ah” đúng lúc này ánh mắt rơi xuống người Dực San liền ngây dại, quay chung quanh đánh giá nàng vài lần, kinh ngạc kêu lên “Ah, lần trước gặp, San San cô nương chỉ là một phàm thai, mấy chục năm không thấy, ngươi vậy mà đã thành tiên”
Dực San tuy không biến thành phàm nhân nhưng sau khi bị phong tỏa pháp thuật thì không khác phàm nhân là mấy, người có đạo hạnh kém không thể nhìn ra nàng là tiên thân, vì thế nàng cảm thấy thổ địa phủ Dương Thành cũng có chút nhãn lực.
43
Tập Thư đưa Dực San đến hậu viện, đầu tiên là dẫn nàng đến căn phòng mà nàng đã ở trước kia
“San San, trước kia ngươi ở Chuyển Sinh điện thì ngụ chỗ này, bài trí bên trong, chúng ta chưa từng động qua”
Dực San vừa đi vào đã bị ánh sáng chiếu lóa mắt, vất vả lắm mới thích ứng được thì thấy một cây san hô cao lớn ở giữa phòng, gần chạm đến trần nhà.
44
Hành Tư đã trở lại nhậm chức thì phải tiếp tục xử lý công vụ
Dực San thu thập phòng một chút liền lẻn đến chính điện xem náo nhiệt nhưng sau khi dạo một vòng, phấn khích cũng giảm đi “giờ ta làm gì? vẫn làm tạp dịch như trước kia sao?”
Hành Tư và Tất Trì kinh ngạc nhìn nàng
Tất Trì nhìn Dực San rồi lại nhìn Hành Tư “San San, ngươi nhớ chuyện khi mới tới đây sao?”
Dực San lắc đầu “không có, có điều lần trước Tập Thư đã kể cho ta nghe mọi chuyện khi ta ở đây”
Hành Tư im lặng nhìn nàng, Tất Trì lại cười hớn hở “xem ra đứa nhỏ Tập Thư kia cũng có chút hữu dụng, không cần chúng ta nhắc đã chủ động nói với ngươi”
Dực San cảm thấy nhức đầu “tự mình không nhớ nổi, nghe hắn nói giống như nghe kể chuyện xưa, không có cảm gì” nói xong theo bản năng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Hành Tư
Tất Trì vẫn tươi cười “không sao, cảm giác thì từ từ bồi dưỡng đi”
Hành Tư thu hồi ánh mắt “ngươi cứ như trước là được rồi”
Dực San lập tức ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng “vậy có thể tự do xem danh mục đăng ký sao?”
Hành Tư “tùy ngươi”
Lập tức một xấp lớn danh mục đăng ký bị ôm đi
Hành Tư và Tất Trì đưa mắt nhìn nhau…
Dực San có thể kết luận khi nàng làm phàm nhân, chẳng những diện mạo không thay đổi mà ngay cả tính tình cũng vậy, thậm chí việc thích xem các chuyện xưa cũng không có đổi.
45 Dực San vỗ vỗ tay áo bị nhăn, nhìn thẳng vào mắt Phù Tuyên “tuy ta rời đi hơn hai trăm năm nhưng trì nhớ vẫn chưa bị mai một. Thiên đình rộng lớn, khoảng trống trước các điện các có mấy chiếc xe ngựa cùng đi qua một lúc cũng không thành vấn đề, trừ phi Thiên Quân, Vương Mẫu hay các vị Đế Quân xuất hành, đến giờ ta còn chưa nghe nói hai người đi chung trên đường mà phải nhường đường.
46
Tư Mệnh Tinh Quân keo kiệt tới đòi mạng, ngoại trừ danh mục đăng ký, còn có cái khác cho nàng xem sao?
“Không phải ngươi muốn nhớ lại chuyện khi làm phàm nhân sao? ta nghe nói chỗ Tư Mệnh Tinh Quân có được khối đá Tam Sinh, có thể khiến người ta nhớ lại chuyện trước kia”
Đá Tam Sinh ghi lại chuyện kiếp trước và kiếp sau, bên cạnh cầu Nại Hà cũng có một khối, phàm quỷ hồn đi đầu thai đều muốn nhìn đá Tam Sinh một lần để nhìn lại kiếp trước, kiếp này của mình, sau khi uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện mới có thể qua cầu Nại Hà.
47 Rừng san hô cách Đông Hải Long cung một khoảng xa nên Dực San cảm thấy có đến đó đi dạo thì cũng không thể khéo tới mức gặp được Ấn Trì ở đó, vì thể vui vẻ theo Hành Tư đi đến rừng san hô.
48
Dực San theo Hành Tư đi đến tiền điện, vừa đi vừa lén liếc trộm hắn vài lần, thấy sắc mặt của hắn không vui lắm, không khỏi đoán rốt cuộc là ai đến tìm nàng
Không phải vì lúc trước nàng tới chỗ Phù Tuyên vừa đánh vừa náo, nên cha mẹ và gia gia nghe được thông tin, phái người đến tróc nã nàng về quy án.
49
Mấy trăm năm nay không một bóng người đến tửu diếu, hôm nay nhân khí tràn đầy ah. Dực San vừa nghĩ, vừa đi ra mở cửa
Mấy người trong viện thấy nàng mở cửa xong liền đứng yên, không nói tiếng nào, cảm thấy tò mò, liền tiến tới gần cửa, hỏi ‘ai vậy?” sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, cả đám bọn họ cũng rơi vào trầm mặc
Nhạc Thác đứng bên ngoài cũng không ngờ trong tửu diếu lại có nhiều người như vậy, xấu hổ cười nói “hôm nay nhiều người náo nhiệt như vậy ah?”
Dực Lam lạnh lùng nói ‘náo nhiệt hay không, liên quan gì tới ngươi?”
Nghi Địch cũng khó có lúc đứng cùng trận tuyến với Dực Lam ‘tửu diếu của bản quân không chào đón ngươi, mau rời đi”
Thái Thượng Lão Quân tuy không nói gì nhưng chắc chắn cũng không đứng về phía Nhạc Thác
Thần sắc Nhạc Thác có chút quẫn bách’
Dực San rốt cục lên tiếng ‘Nhạc Thác quân đến đây là có chuyện gì sao?”
Nhạc Thác ngẩng đầu nhìn nàng, lại rất nhanh tránh né ánh mắt của nàng ‘vừa rồi ta đến Chuyển Sinh điện tìm ngươi, Hành Tư quân nói ngươi không có ở đó, sau đến Thần Tiêu phủ tìm ngươi cũng không gặp, ta đoán là ngươi ở tửu diếu nên tới đây nhìn thử.
50
Dực San vừa về đến trước cửa Chuyển Sinh điện đã thấy Hành Tư đứng ngay đình lưu ly, nhìn về Nại Hà phía trước tới xuất thần
Dực San vừa nói chuyện với Nhạc Thác, tâm tình vốn có chút u buồn nhưng nhìn thấy bộ dáng xuất của Hành Tư liển xoay chuyển tròng mắt, hóa thành một đám mây nhỏ, lặng yên không tiếng động bay qua
Đến sau lưng Hành Tư, đang muốn vươn móng vuốt đánh lên mông hắn, không ngờ Hành Tư đã quay người lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn Dực San đang cười xấu xa, hỏi ‘đã trở lại?”
Dọa người không được còn bị người dọa lại, Dực San vội lùi móng vuốt lại, tìm cách bay lên tuy nhiên nàng biết nàng không thể nào thoát được.
51
Hành Tư vốn mặt mày hầm hầm đi ra nhìn quần chúng nhìn lén, nhưng ngại chủ mưu lại là hai vị sư phụ đại nhân, hắn đương nhiên không dám nói gì, lập tức cùng Dực San đi đến trước cửa Chuyển Sinh điện
Đám người kia đương nhiên cũng vui vẻ ra ngoài xem náo nhiệt
Trước đại môn Chuyển Sinh điện, không khí cực kỳ khẩn trương
Tất Trì nhìn hai nhóm người đứng trước cửa, trong lòng thầm nói không tốt
Không biết vì nguyên nhân gì, Diêm La Vương và Thiên Không Chiến Thần cầm đầu hai nhóm người đứng trước Chuyển Sinh điện.
52
Vì Dực San thành thật thú nhận nên được Nghi Địch giảm cho gánh nặng thu thập phòng, mạnh mẽ trưng dụng phòng của nàng, sau đó đưa Dực San “sung quân” đến chỗ Hành Tư
Lúc lên đèn, Dực San ngồi bên cửa sổ trong phòng Hành Tư đến ngẩn người, không giống dáng vẻ hoạt bát thường ngày
Mới đầu Hành Tư còn tưởng nàng ăn cơm chiều quá no nhưng hồi lâu vẫn thấy nàng ngây ngốc như vậy, nhịn không được, đi qua hỏi ‘San San nghĩ gì vậy?”
Dực San ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, sau đó hoàn hồ nói “ah, không có gì?”
Thấy Hành Tư ngồi xuống cạnh nàng, Dực San nghĩ nghĩ, lại hỏi “khi nào thì tìm được bản nhận tội của Mạnh Dung?” trước đó nàng không hề hay biết gì.
53
Rời khỏi Vọng Thai, Dực San nhớ tới những lời hôm qua Thiên Không Chiến Thần nói, liền hỏi Hành Tư “giờ chúng ta đi tìm Phù Tuyên sao? có cần chậm lại không?”
Tuy tính nàng nóng nảy nhưng Phù Tuyên vừa mất đứa nhỏ, bọn họ lại tìm tới cửa, kết hợp với sự lên án của Thiên Không Chiến Thần đối với nàng vào ngày hôm qua, có vẻ không dễ nói chuyện
Hành Tư đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này nhưng lại sợ Phù Tuyên và Thiên Không Chiến Thần nhân cơ hội này tiên hạ thủ vi cường, làm ra chút chuyện khác thường, tỷ như khăng khăng khẳng định Dực San hại Phù Tuyên sinh non…
“Đi xem tình huống trước rồi tính”
Phủ đệ Nhạc Thác hôm nay vô cùng im ắng.
54
Dực San vẫn tự an ủi mình mọi chuyện đều phải xem tạo hóa, không phải người khác đánh mình một cái mình liền tát trả một cái, câm điếc ăn hoàng liên, chịu oan uổng có rất nhiều người, nếu còn nghĩ không thông, ngày chết sẽ không xa
Cho nên lúc trước bị hạ cấm dược, bị vu hãm,bị phạt, nàng dù tức giận đến mức nào cũng phải cắn răng chịu đựng.
55
Có điều khi đến Lăng Tiêu điện, ngoài dự kiến của Dực San là ngoại trừ Thái Thượng Lão Quân và Tắc Thủ còn có Phù Tuyên đang quỳ trong đại điện
Ngoài ra, còn có một nam tử đang quỳ cạnh nàng.
56
Trở lại Chuyển Sinh điện, đèn đuốc rực rỡ
Dực San và Hành Tư vừa vào cửa đã được Thái Thượng Lão Quân thông báo hai tin tức
Một là của Thái Thượng Lão Quân: Tàng Vương phái tiên sử đến thông báo, nói bên cạnh hắn gần đây trống một vị trí, lại nhất thời không tìm được người thích hợp nên để Hợp Nghiêm thế vào.
57
Ấn Trì yên lặng tháo giày, cởi áo khoác leo lên giường, nằm xuống
“Giường này không nhỏ, ngươi nằm xích vô trong một chút, đừng để lăn xuống giường như sáng nay.
58
Ấn Trì trắng mặt lắc đầu, rồi lại gật đầu, lâm vào hỗn loạn
Nghi Địch ánh mắt xa xăm “cũng từ việc này ta mới biết được mình có tật xấu, khi ngủ sẽ sợ lạnh, nếu bên cạnh có người sẽ không tự giác mà ôm lấy để sưởi ấm.
59
Dực San ngồi trên núi giả trong hoa viên Tê Hà viện, nhìn mái hiên cung điện đến ngẩn người
Từ lúc hôn kỳ của nàng và Hành Tư được định ra, nàng và hắn không thể gặp mặt, lần gặp nhau tiếp theo sẽ là đêm động phòng hoa chúc.
60
Từ sau khi từ biệt ở Đông Hải, Ấn Trì chỉ mơ hồ nghe được chút ít tin tức về Nghi Địch
Tỷ như Nghi Địch Tư Thần phong lưu nhiều năm rốt cuộc sa chân ở Đông Hải, tổn thương nặng nề, ở trong tẩm cung cho cá ăn một thời gian mới nguôi ngoai.