41 Làn khói nóng nhỏ bé trên ly trà dần dần biến mất, miệng nuốt vào ngụm trà lạnh, chua sót không chịu nổi, hệt như bi ai đau khổ trong lòng tôi.
Tiểu Phượng vẫn ngồi cùng tôi, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
42 Tôi không hề sợ hãi thật sâu sắc mà nhìn hắn, không biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn thực đáng thương. Mất đi em gái, sau đó vì cảm giác tội lỗi mà mất đi lý trí, giống y hệt như một con chó điên cuồng cắn loạn mọi người.
43 Dùng xong điểm tâm, tôi và Giang Triết Tín rất có ăn ý hợp diễn tiết mục tiễn chồng đi làm, ở trước cửa chính trong cái ôm cuối cùng, hắn ở bên tai tôi đè thấp âm thanh vừa đủ chỉ một người nghe được: "Tự giải quyết cho tốt.
44 Tôi có hơi hoảng sợ, vốn định mở miệng khuyên giải an ủi, lại không biết nói cái gì, nói như thế nào.
Đột nhiên ở phía sau, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa rất nhẹ.
45 "Lăng Tịch, làm sao vậy? Mau uống chút nước đi. " Giang phu nhân cũng ngừng cười, ân cần vỗ nhẹ lên lưng tôi, tiện tay cầm lấy ấm trà ở góc bàn bên cạnh rót một tách trà cho tôi.
46 "Đủ. . . . . . Đủ rồi. . . . . . , không muốn. . . . . . Không cần nữa. . . . . . Ưm. . . . . . " Tôi thực xấu hổ bên này vừa rên rỉ, bên kia vừa cầu xin tha thứ, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy giọng nói chẳng những dâm mị, mà càng xấu hổ muốn chết là, hình như còn có ý tứ kháng cự dục vọng cũng đồng thời ẩn chứa ý tứ nghênh đón trong đó.
47 Tôi nhìn hắn, ở trong lòng lặp lại thưởng thức câu nói này của hắn.
Đôi con ngươi đen của hắn so với dĩ vãng càng thêm thâm u, làm cho tôi không nắm bắt được đến cảm xúc chân thật của hằn, càng không thể biết được ý đồ thật sự qua cử chỉ này của hắn.
48 Sau khi tiếp xúc với ánh mắt ấm áp chỉ ngắn ngủi một giây, tôi cúi đầu ăn thịt bạch tuộc được hắn gắp cho.
Tôi không có bất cứ hiểu lầm hay cảm động gì cả, vẻ mặt hoảng hốt và cô đơn của hắn khi lặng im lúc nãy, đã làm cho tôi nghĩ rất rõ ràng, nụ cười ấm áp dịu dàng và sự săn sóc của hắn giờ phút này, bao gồm đủ loại hành động khiến tôi khó hiểu trước đó, cũng không phải là dành cho tôi, mà dựa vào tôi, từ đó tìm kiếm hình bóng người em gái đã khắc sâu vào trong tâm linh hắn.
49 "Ôi? Lá cây này sao mà mọc buồn cười thế này? Thiệt dài còn trong ngoài bọc hai lớp, rất giống lỗ tai con thỏ, ha ha. . . . . . " Tôi ở trong nhà trồng hoa của Giang phu nhân tiếp tục ồn ào kinh ngạc.
50 Nước mắt nhỏ giọt rơi vào hõm vai Giang Triết Tín, lại còn làm ướt trước ngực hắn.
Chuyển động đều đặn trong cơ thể đình chỉ, hắn buông tôi ra chống tay từ trên cao nhìn xuống.