41 - Chị không về tối nay sao ạ?- “Xin lỗi hai đứa nhé! Chị có bảo Yuki qua nấu ăn ấy đứa rồi! Dạo này chị bận quá!”- À! - Tôi liếc mắt vào trong bếp, thực ra chính vì chuyện tên Miêu tinh ấy xuất hiện ở nhà tôi nên tôi mới phải gọi điện cho chị ấy.
42 Có một điều mà tôi nhận ra khi nhìn lên bầu trời này, một bầu trời mà chỉ một thời gian ngắn trước đây, đối với tôi nó vẫn còn là một bầu trời xa lạ: Mây đã bay xa thế rồi sao?13 GIỜ 14 PHÚTNhà ăn, HK Hajime Ent.
43 - Em chẳng biết sao anh lại thấy thứ này đẹp! Em có cảm giác là chị ấy sẽ ngã ngay từ khi nhìn thấy ấy chứ?! - Tôi chỉ có thể thốt lên như thế trước cái tạo tác tuyệt đẹp này.
44 Những ngày tiếp theo đối với cậu cả trông như một địa ngục thật sự. Cơn đau cứ kéo dài khiến cậu không ngừng la hét, điều đó khiến Chiho và cậu út lo lắng không để đâu cho hết bởi vì ở bất kì chỗ nào trong Nhà chính cũng có thể nghe thấy tiếng cậu cả.
45 Cơn bão tuyết vẫn không chịu dừng lại. Và tôi vẫn phải đấu tranh với cơn bão tuyết trong tim mình. Tôi chưa bao giờ tự hỏi không biết tên Miêu tinh sống như thế nào.
46 Trong đầu tôi, những dòng suy nghĩ cứ chạy loạn xạ khi chúng tôi cùng nhau rời khỏi khách sạn. Tôi cố gắng không để bản thân mình chìm ngập trong những nỗi đau của tên Miêu tinh đang đi bên cạnh mình nhưng tôi chẳng thể làm được.
47 14 GIỜ 57 PHÚTHoàng cung. Hoàng hậu Kojimoto đi quanh những bồn cây trong khu nhà kính trong khi Yahi thưởng thức trà chiều ở quanh đó. Công chúa Hayari đến đây và tặng cho cô một chậu hoa làm bằng gốm Kĩ nghệ nổi tiếng của Onawaki.
48 YUKI MIYANOÁnh sáng của một ngày mới đang len lỏi qua từng phân tử không khí một, đó là một cuộc đấu tranh thật sự, bởi vì chúng không thể làm gì được trước sự phòng vệ của cả một đội quân sương mù kia.
49 - Công chúa còn định ngủ tới khi nào nữa?Tôi trở mình nhận ra tôi đã ngủ gật mất trên suốt quãng đường từ nhà cô Chitanda về lại nhà mình, mặc dù quãng đường ấy không dài lắm nhưng tôi cứ ngỡ mình đã ngủ quên rất lâu.
50 - Hai đứa đi an toàn nhé! - Chị Yui mỉm cười khi Miwa vừa kịp kéo vali ra khỏi cổng. - Chị à! Chị không đi cùng thật à? - Cô nàng hỏi. - Ừm! Có một vài nguyên do! - Chị ấy liếc mắt về phía tôi như muốn tôi giải thích, nhưng đó cũng là chuyện tôi đang cảm thấy khó khăn khi phải đối mặt đây.
51 Rika chăm chú nhìn vào cái thứ tạo vật bé nhỏ nhưng đẹp đẽ ấy. Chẳng ai nghĩ ra cô đang cố làm gì với thứ này. “Một món quà sinh nhật như thế này thì có thể mang ý nghĩa gì nhỉ?” Có lẽ ai cũng sẽ nghĩ như thế.
52 BA NĂM TRƯỚCTrụ sở NAI, vương quốc Hoa Hướng Dương. Yuki đi cùng hai người đàn ông có cơ thể lực lưỡng đến đáng sợ. Dưới thứ ánh sáng trắng trong hành lang này, cơ bắp họ lộ ra rõ mồn một dưới lớp vải áo sơ mi trắng, khiến cả cậu còn thấy hoảng hồn cho dù cậu cũng chẳng phải là hạng mỏng tanh gì.
53 Buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, không gian trở nên ấm cúng đến bất ngờ khi đống lửa trại được đốt lên, tạo ra một vùng sáng khổng lổ giữa sân trước của khu nhà truyền thống.
54 Tôi thấy cả cơ thể mình cứ như đang lơ lửng trên không vậy, những tầng mây ở ngay chân tôi đây thôi. Ảo giác sao? Hay một giấc mơ?Rồi tôi nghe như có một âm thanh vọng tới từ một thế giới khác…Xa xăm…Và mỗi lúc một gần hơn…Tiếng nhạc chuông báo thức từ điện thoại của Miwa khiến tôi tỉnh giấc.
55 Tôi nằm trong phòng mình và đầu óc cứ lâng lâng như ở trên mây. Tôi đã lo sợ chuyện mình không thể hòa nhập lại được với gia đình mình do tôi đã rời khỏi đây quá lâu.
56 Cảm giác lại được đứng trong sân ngôi nhà này thật đặc biệt, thật quen thuộc, thật khiến người ta như muốn nhảy cẫng lên. Tôi biết mình đã về nhà, ngôi nhà quan trọng đối với tôi.
57 - Có ai định giải thích cho chị chuyện gì đã xảy ra trong lúc chị đi làm không? Một cơn lốc hoa hồng vừa mới quét qua đây à?- Em cũng hi vọng không phải vậy! - Tôi trả lời chị Yui trong khi tay chân bận rộn di chuyển mấy bó hoa lớn còn muốn hơn cả tôi.
58 23 GIỜ 09 PHÚTBán đảo Onawaki. Một bước, hai bước, ba bước… Erika để lại dấu chân của mình trên bờ tường vốn luôn được giữ trong tình trạng hoàn hảo nhất.
59 01 GIỜ 15 PHÚT, MỘT THÁNG TRƯỚC, đầu tháng Mười haiBệnh viện Trung ương Tsugini, Bồ Công Anh Xuân. Shiruna Yuriya đứng trước phòng hồi sức cấp cứu với dáng vẻ kinh hoàng vẫn còn vẹn nguyên trên nét mặt cô.
60 Người ta có thể tưởng tượng ra thế giới phía sau cái chết, tuy nhiên chẳng ai trong số họ thực sự biết nó như thế nào, còn những người biết về nó thường cố để không tưởng tượng ra rằng họ đang ở trong cái thế giới đó.