21 - Cậu lại làm gì tôi thế hả? - Khi tôi lấy lại được ý thức của mình cũng chính là lúc tôi thấy bực mình với người như vừa cứu mình. - Tớ chỉ đang cố gắng điều chỉnh lại cái tâm hồn trên mây của cậu thôi! Cậu không thấy rằng mình giống mấy người mất trí lắm sao? - Cậu chàng Miêu tinh thanh minh rồi cúi người xuống ghé sát vào tai tôi.
22 - Cậu không thấy lo cho bản thân mình sao?- Tôi có thể lo lắng gì chứ? Cậu chỉ giỏi làm mọi chuyện phức tạp lên!- Cậu làm vậy chỉ để tự huyễn hoặc bản thân rằng mình cũng giống như cô ấy, là một cái gì đó có-thể-chữa-được mà thôi!- Cậu thôi mở mồm và lại gần tôi nữa đi! Chính cậu mới là thứ phiền phức nhất đấy!- Cậu có cảm thấy nếu như bỏ nó qua một bên và sống như thể không biết tới sự tồn tại của nó thì sẽ tốt hơn chút nào không?Tôi biết thứ đó, đó chính là những thứ mà mẹ của chị Shatomi đã làm.
23 - Miwa! Từ từ, chờ tớ! - Tôi gần như hụt hơi vì phải chạy theo cô bạn mình. Thế nhưng tôi không hi vọng gì chuyện cô ấy có thể nghe được mình kêu gào thảm thiết thế nào giữa một rừng phóng viên như thế này.
24 Kei Hajime nói với tôi rằng hắn nhận lời cậu lạc bộ bóng rổ tham gia một trận đấu giao hữu với các trường lân cận vì họ thiếu người nên tạm thời một thời gian cậu ta không thể đi chơi cùng tôi được.
25 - Tôi xin lỗi! Công chúa!- Làm ơn im mồm mà ăn đi!Nói đi nói lại thì tôi chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra. Hình như nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đang vô cùng tức giận chuyện gì đó, và bực bội khó chịu tưởng chừng như sắp nổ tung tới nơi rồi nhưng chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành tôi đang ngồi ăn tối cùng với cái tên “chẳng phải người dưng cũng chẳng phải người quen” như tên này.
26 “Chúng tôi đang có mặt trong đám tang của nữ ca sĩ Riyu Hatsnune, thành viên nhóm nhạc nữ Momochin đình đám. Bây giờ không khí tang tóc đang bao trùm khắp khu tổ chức tang lễ, nhiều bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng có mặt ngày hôm nay để tưởng nhớ đến một cô gái nhỏ nhắn bước vào giới showbiz khi chỉ mới 17 tuổi.
27 21 GIỜ 25 PHÚTTsugini, rộng lớn nhưng cũng rất chật hẹp. Xe của Kawahachi dừng lại trước cổng ngôi nhà mang dáng dấp cổ kính trong khu phố lát gạch đỏ.
28 - Chú có nghĩ là anh Kawahachi sẽ yêu ai khác ngoài chị Shatomi không? - Tôi để cho nồi lẩu của mình sôi ùng ục mà không quan tâm, quay sang làm phiền ông chú chủ tiệm.
29 - Em và cậu ta làm gì ở đó vậy hả? - Rốt cuộc cú ngã hớ hên của chúng tôi đã bị đem ra bới móc. - Anh có thể bình tĩnh lại chút không? - Thật tình chưa bao giờ tôi thấy anh ấy tức giận như vậy.
30 - Tại sao lại có ai đó ở đây? - Tôi nhận ra có một giọng nói ở đâu đó xa xôi lắm. Cách đó có vài giây tôi vẫn còn đang đi lang thang giữa một khu rừng phủ đầy tuyết, giữa những ngọn đồi dốc đứng có một thung lũng nhỏ và một ngôi làng nhỏ xinh đẹp.
31 - Anh à! Anh định sẽ đi như vậy à? Còn chị Yui thì sao?- “Này bé cưng! Công việc thì liên quan gì chứ?” - Anh Hime nói. - Anh không có bất kì kế hoạch nào sao?- “Đại loại là bây giờ chưa phải lúc!”- Anh có thật sự nghĩ rằng mình nghiêm túc không thế?- “Đương nhiên là nghiêm túc chứ?!” - Anh ấy gắt.
32 14 GIỜ 54 PHÚT, hiện tại. Trụ sở NAI tại vương quốc Hoa Hướng Dương. Erika nằm lăn lết trên bàn làm việc tạm thời của mình trong trụ sở. Cả một tuần nay cô đã phải cật lực làm việc ngay cả trong giờ nghỉ trưa chỉ để mong sẽ tìm ra được cái mà tên Miêu tinh ấy muốn giấu.
33 Tôi đã suy nghĩ về một ngày mình sẽ yêu một người nào đó. Tôi sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh người ấy!Cuộc sống của người ấy sẽ là cuộc sống của tôi.
34 Thực ra thì giờ giải lao bây giờ trông cũng không khác giờ học cho lắm. Nhưng mà như thế là nói ngược rồi! Đáng ra phải là giờ học trở nên không khác gì giờ giải lao mới đúng.
35 Có người từng nói với tôi rằng những người bị hôn mê luôn biết rõ những chuyện gì xảy ra xung quanh họ, chỉ là họ không thể nhập được vào một thể với thân xác mình.
36 Bây giờ đã là bốn giờ ba mươi phút sáng. Tôi đã nằm đây và nhìn lên trần nhà được hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thể chợp mắt được. Đáng lẽ ra sau một ngày đường mệt mỏi như vậy tôi phải mỏi nhừ cả ra và gục ngã ngay khi tìm thấy mấy thứ mềm mịn này chứ?! Vậy mà trời đã sắp sáng và mắt tôi vẫn mở thau láu.
37 - Nếu cứ như thế này thì không ổn rồi! Như vầy không khác nào một chuyến du lịch nghỉ đông bình thường cả!? Thế còn anh Dehiki thì sao? Đây là hiểu lầm hay gì?- Cậu có thôi lầm bầm mấy từ ngu ngốc đó không? - Tên Miêu tinh cằn nhằn.
38 Tôi thấy những bông tuyết đang lững lờ trôi trước mắt mình. Tôi thấy chúng xoay tròn rồi nhún nhảy rồi lại xoay tròn rồi lại nhún nhảy. Như thể đó là một điệu nhảy vui tươi lắm!Cuộc vui diễn ra với rất nhiều bông tuyết.
39 Tôi nhìn thấy những bông tuyết nhảy múa. Một bông tuyết bé nhỏ dừng lại trong lòng bàn tay tôi và hỏi:- Chị có muốn được hạnh phúc không?- Có chứ! - Tôi trả lời.
40 MƯỜI BỐN NĂM TRƯỚCTrước nhà Shatomi Chitanda. Hạnh phúc mà cô gái nhỏ vẫn luôn sống trong ngôi nhà nghèo khó ấy tưởng tượng đến, cùng lắm cũng chỉ là được ở bên cạnh mẹ mình thật lâu thật lâu.