101 "Nhan Nhan?"Giọng nói Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, Tịch Nhan mới từ trong ác mộng tỉnh táo lại, lệ quang trong suốt trong đôi mắt, dựa vào trong lòng hắn, cúi đầu bật khóc nức nở.
102 Nguồn: "Thất ca, huynh điên rồi có phải hay không?" Thập Nhị bỗng dưng nóng nảy, "Cho dù thân thể Thất tẩu không thích hợp lên đường, thì huynh tạm thời để tẩu ấy ở lại chỗ này, chúng ta trở về trước là được, ở đây cũng không phải là không có người chiếu cố tẩu ấy!""Thập Nhị nói đúng đó Thất ca.
103 Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu, ngược lại ôm lấy nàng, thấp giọng cười nói: "Nhan Nhan, cốt nhục thân tình trên thế gian này không phải đều đạm mạc, chỉ là có đôi khi, chúng ta không thể tìm được phương pháp chính xác để biểu đạt thôi.
104 Nắng sớm mờ mờ, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngủ bình yên. Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn hắn gần như vậy, trong lòng nàng vẫn giống như nai con lạc bầy, khắc chế không được cảm giác tim đập thình thịch.
105 Dùng một thân phận khác xuất hiện một lần nữa trên đời này. Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình lại gặp chuyện thú vị như vậy, dù cho có một số người biết nàng là ai, nhưng trước mặt nhiều người nàng lấy một bộ mặt hoàn toàn mới xuất hiện.
106 Truyện Tiên Hiệp - -YTịch Nhan giật mình dừng lại ngay cửa, có chút thất thần -- lão Thập Nhất làm sao có thể ở trong này?Trời đã tối như vậy, mà Mẫu Đơn là thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vì sao lão Thập Nhất lúc này lại xuất hiện ở đây, trong phòng Mẫu Đơn nói nói cười cười, nghe qua rất thân mật không chút e dè?Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong đầu mình có gì đó vụt hiện lên, nhưng thủy chung lại nghĩ không ra được đó là gì.
107 Nguồn truyện: YÁnh nắng sau giữa trưa thật ấm áp, một mình Tịch Nhan ngồi dưới giàn hoa trong vườn phơi nắng, vừa lơ đãng nhấc đầu lại thấy một thân ảnh yểu điệu đi ngang qua, không hiểu sao nàng bỗng gọi ra tiếng: "Mẫu Đơn cô nương!"Mẫu Đơn quay đầu, dừng bước một chút mới tiến vào hoa viên:"Tham kiến Thất hoàng phi.
108 Bạn đang đọc truyện được copy tại YHoàng Phủ Thanh Vũ không đề phòng nàng đột nhiên lại có hành động như thế, thân mình lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống giường, trong nhất thời liền thay đổi sắc mặt, một lần nữa đè lên thân thể của nàng, thấp giọng nói: "Nàng làm sao vậy?"Tịch Nhan căm tức giơ chân đá vào người hắn, thế nhưng sức của nàng và hắn chênh lệch quá lớn, rốt cục vẫn là bại trận, cuối cùng nàng nhắm mắt lại, nằm yên dưới thân hắn, không nói không rằng.
109 Trong nghĩa trang, những cây tùng, cây bách dày đặc tạo nên không khí dị thường yên tĩnh thanh u, tuy không có sự khí phái của nghĩa trang hoàng gia nhưng lại có phong cách rất cổ xưa.
110 "Nhan Nhan?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nhíu mày chặt lại, đồng thời bất giác nắm tay nàng thật chặt. Là sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì ở đây sao? Tịch Nhan đau khổ nghĩ, ánh mắt nhìn về mộ bia phía trước.
111 Truyện Tiên Hiệp - -YTịch Nhan thản nhiên nhìn hắn nhưng vẫn không phản ứng gì như cũ, nàng mở mắt nhìn hắn như nhìn một người không hề tồn tại. Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ thở dài, cuối cùng không muốn vòng vo nữa, quyết định thẳngthắn với nàng: "Nhan Nhan, về phụ thân của nàng --"Mới nói được đến đây, Tịch Nhan bỗng mạnh mẽ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu, cuối cùng nàng mới mở miệng thốt lên câu nói đầu tiên từ sau khi tỉnh lại, vô cùng lạnh lùng và cứng rắn: "Nếu chàng còn muốn ta chết một lần nữa thì cứ nói tiếp.
112 Hắn chôn đầu vào hõm vai Tịch Nhan, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt đen tuyền, sự thỏa mãn vẫn còn chưa tiêu tán hết, hắn vẫn chưa bình ổn lại hô hấp, không khí xung quanh đều tràn đầy hương thơm trên người nàng.
113 Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể nhớ đã bao lâu rồi không nhìn thấy Tịch Nhan nở nụ cười. Trước kia nàng rất thích cười, cười giảo hoạt, cười mị hoặc, cười vui vẻ, cười giả vờ kiên cường.
114 Khung cảnh trên Lăng Tiêu sơn rất thanh u, theo lý thì đây quả thực là nơi rất tốt để nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng Tịch Nhan bị mắc bệnh phong hàn, từ khi lên núi, nàng bị bệnh kéo dài gần hai tháng mới miễn cưỡng khỏe lên một chút.
115 Nàng có từng nhớ đến ta không. Không phải nàng không nghĩ tới cảnh tượng khi nàng và hắn gặp nhau, nhưng cho dù là nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn tình huống khác nhau, Tịch Nhan cũng không thể nghĩ ra được thời điểm gặp lại nhau bắt đầu bắng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
116 Nơi này là một gian nhà tranh cũ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể che mưa che gió mà thôi. Tịch Nhan hít sâu vào một hơi để có khí lực quay đầu nhìn về phía sau của mình, không có gì bất ngờ xảy ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt như ngọc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẫn tuấn lãng như ngày nào.
117 Trong Phật đường, Thái Hậu đang quỳ trên miếng đệm được làm tỉ mỉ trước bàn thờ lễ Phật, lúc bà chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn về phía Tử Ngạn đang cúi đầu trước mặt, vui vẻ nói: "Tử Ngạn, con nói là thật sao?"Tử Ngạn cúi người:"Nhi thần không dám lừa gạt mẫu hậu.
118 Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: Lúc Tử Ngạn từ bên ngoài đi vào sau viên tìm nàng, nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi thẫn thờ trong lương đình trong vườn, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
119 Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: Suốt một ngày một đêm, Tịch Nhan bị nhốt ở trong phòng, đối diện với căn phòng u tối, lúc khát chỉ có thể uống trà lạnh, lúc đói chỉ có thể ăn thức ăn ngày hôm trước còn lại cho đỡ đói.
120 Truyện Tiên Hiệp - -Y"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhân cách đáng quý, hiểu biết lễ nghĩa, văn võ toàn tài.