41 Sau khi Mạc Thanh đi trước xem xét tình huống mới bình tĩnh chỉ huy người cứu hỏa. "Vương Gia, nơi này lửa cháy lớn, ngài nên trở về Tiền viện thì hơn!" Mạc Thanh không đành lòng thấy Vũ Văn Tinh bị hun khói nên có lòng tốt khuyên nhủ.
42 Sau khi thuốc sắc xong, Vũ Văn Tinh tự mình mang theo Mạc Thanh đi đưa thuốc. Mạc Thanh bưng thuốc đi phía sau Vũ Văn Tinh mà chóp mũi tràn đầy một loại hỗn hợp nhiều mùi vị thuốc diễn✿đàn-lê-quý✿đônkhác nhau.
43 Màn đêm dần dần buông xuống, trong thư phòng đèn cũng lúc sáng lúc tối mà lóe lên. "Vương Gia, không còn sớm nữa, ngài mau đi nghỉ sớm đi!" Mạc Thanh không đành lòng nhìn Vũ Văn Tinh vẫn đang ngẩn người cầm tấu chương mà nhíu mày một cái, tốt bụng mở miệng nói.
44 Bạch Tiểu Thố vừa kêu liền lập tức thu hút sự chú ý của Vũ Văn Tinh. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Tay của ngươi thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt, môi mỏng mím chặt, vẫn dùng sức bắt được tay của Bạch Tiểu Thố không buông ra.
45 "Bạch Tiểu Thố?" Thấy Bạch Tiểu Thố thật lâu không trả lời câu hỏi của hắn, Vũ Văn Tinh dằn lòng không được muốn hỏi lại lần nữa. "Vương Gia phu quân, muốn.
46 Áo cơm không lo chỉ việc ngày ngày làm một con sâu gạo, Bạch Tiểu Thố quả thật rất thoải mái tự tại. Thoải mái tự tại như vậy, nhưng trong nội tâm của nàng vẫn có tí áy náy nho nhỏ.
47 Mùng mười tháng năm, Hoàng đế Vũ Văn Hiên của nước Phượng dực đi Thái Sơn cử hành nghi thức tế thiên, đi theo bên người có các đại thần, hoàng hậu, thái tử, và tất nhiên còn có cả vị Vương gia Vũ Văn Tinh nữa.
48 Sau mấy ngày lắc lư trên đường đi, rốt cuộc bọn người Vũ Văn Tinh đã đi tới trạm dịch nghỉ ngơi dưới chân núi Thái Sơn. Lúc đến đã gần chạng vạng, đợi cơm nước xong xuôi, thì trời cũng hoàn toàn tối đen.
49 Chợ đêm dưới chân núi Thái Sơn vô cùng náo nhiệt. Vũ Văn Hiên mặc một bộ trường sam màu trắng ánh trăng, cổ áo và ống tay áo đều thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, cao quý mà trang nhã.
50 Gió đêm rất lạnh, Vũ Văn Địch một mình ở trong thiên viện luyện võ. Chợt nghe tiếng tranh cãi của Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc, liền xách theo Liễu Diệp kiếm chạy nhanh tới trước mặt bọn họ.
51 Không tốt!Phi Hoa Ngọc ở trên mái hiên nhìn thấy màn này đầu tiên, con mắt híp lại lập tức trở nên rét lạnh. Mình. . . . . . đã chậm một bước sao?Vũ Văn Tinh đuổi theo sau Phi Hoa Ngọc cũng nhìn thấy một màn kinh tâm động phách nảy(1), tâm lập tức cảm thấy giống như bị cái gì đâm xuống, cảm giác đau đớn truyền đến khắp toàn thân.
52 Cửa ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra, khuôn mặt mệt mỏi của Phi Hoa Ngọc tà tà liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Văn Tinh ở ngoài cửa, cố ý kéo khóe miệng lên, đùa cợt nói, "Không ngờ, chó giữ cửa đứng ở ngoài lại là Cửu vương gia ngài, ngoài ý muốn của tại hạ rồi!""Phi Hoa Ngọc, Bạch Tiểu Thố thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh cứng rắn đè xuống tức giận vì bị nhục nhã, mắt phượng lạnh lùng híp lại, không khách khí nói, "Nếu như ngươi không thể cứu Bạch Tiểu Thố, Bổn vương sẽ xử lý ngươi đầu tiên!"Vũ nhục Vương Gia, tội cũng đã đáng chết vạn lần rồi!"Hừ, Cửu vương gia đây là đang nghi ngờ y thuật của ta sao?" Phi Hoa Ngọc điên cuồng cười to, trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia thì rất giỏi, Tiểu Thố nhi có thể thuộc về ngươi hay không, vẫn còn rất khó nói!"Vũ Văn Tinh, ngươi chỉ ỷ vào thân phận Vương Gia mà dám càn rỡ với ta thôi.
53 Bên trong một căn nhà rách nát bị bỏ hoang, mấy kẻ ám sát mới vừa rồi đều đang quỳ rạp xuống trước mặt một nam tử mang mặt nạ. Nam tử chắp tay sau lưng, gương mặt bị mặt nạ màu đỏ ngòm che mất hơn một nửa, chỉ chừa một đôi mắt dài hẹp và môi mỏng đỏ tươi, ở trong bóng tối hiện lên màu sắc mị hoặc đến mê muội.
54 "Hoàng huynh không sao cả, ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh sắc mặt tối tăm nghiêm lại, hết sức khó chịu nhìn chằm chằmd∞đ∞l∞q∞đBạch Tiểu Thố không ∫d"iễ"n"đ"àn"lê"qu"ý"đô"n∫chịu hợp tác, mắt đen như ngọc nhất thời bắn ra tia sắc lạnh như thể muốn giết người, "Nếu như không phải ngươi đi theo hoàng huynh ra ngoài, thì làm sao lại xảy ra chuyện tình như vậy chứ!" Con thỏ ngu xuẩn đáng chết! Sao không thể an phận thủ thường một chú, nhất định cứ phải để hắn nổi giận nàng mới ngoan ngoan nghe lời à?"Được rồi, ta nghe lời là được chứ gì!" Khi Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị như Diêm Vương ù chết người thì Bạch Tiểu Thố liền khuất phục dưới uy quyền của hắn, không cam lòng chu cái miệng nhỏ xinh lên, cúi đầu bất đắc dĩ mà đáp lại.
55 Vũ Văn Tinh chau mày. Mắt phượng híp lại, thoáng qua một tia hồ nghi. Con thỏ ngu xuẩn này! Những lời như vậy hắn nghe quá nhiều rồi, lúc này nhìn xem nàng còn có thể giở trò quỷ gì nữa!Vũ Văn Tinh khẽ mấp máy môi mỏng, không cam lòng há miệng ra.
56 Quần thần rối rít dùng ống tay áo che kín khuôn mặt của mình khỏi thời tiết kỳ quái ở chỗ này, than vãn tại sao thời tiết ở đây lại đột nhiên thay đổi liên tục như vậy.
57 Sau khi trải qua sự kiện này, Vũ Văn Hiên cũng không còn tâm tình du sơn ngoạn thủy nữa, mang theo quần thần kết thúc qua loa hành trình lần tế thiên này.
58 Lắc lư mấy ngày, cuối cùng Vũ Văn Tinh đã mang theo Bạch Tiểu Thố trở lại vương phủ. "Vương Gia phu quân, chàng thả ta xuống đi, nhiều người đang nhìn ta như vậy.
59 Bạch Tiểu Thố ở trong lòng buồn bực lén nói thầm, nhưng đôi mắt to lại liếc nhìn tiểu Thanh. "Ta biết Vương gia có nuôi một con rắn, gọi là tiểu Thanh, chắc ngươi sẽ không phải là con rắn kia chứ?"Nếu như hắn thật sự là con rắn kia, thì đúng là quá dọa người!"Chủ nhân, người đoán không sai, ta chính là con rắn kia!" Tiểu Thanh vui vẻ nói: "Trước kia người luôn sợ nguyên hình của ta.
60 Bữa tối, Bạch Tiểu Thố ngồi ăn cơm mà liên tục mất hồn. Điều này làm cho Vũ Văn Tinh không thể không nổi lên lòng nghi ngờ. "Bạch Tiểu Thố, đồ ăn không ngon sao?" Vũ Văn Tinh híp mắt, có chút không vui đề cao âm lượng hỏi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100