21 Ta lúc này cực kỳ đau đầu. Ta ngàn vạn lần không nên sinh ra cảm xúc không nỡ buông tay với Ninh Hằng. Nếu Ninh Hằng với ta tiếp tục ở gần nhau, chẳng biết sẽ còn biến thành loại tình cảm thế nào nữa.
22 Ta làm Thái hậu đã mấy năm, những chuyện hoang đường gặp qua không ít, mỗi lần đều là ký lai chi, tắc an chi (tuỳ cơ ứng biến). Mà bây giờ Thẩm Khinh Ngôn nói thích ta, ta nghe xong, thực sự thấy kinh hoàng.
23 Có người nói nam nhân họa thủy, Ninh Hằng tuyệt đối là họa thủy bên trong họa thủy. Rõ ràng là một tên đầu gỗ, nhưng lại có bản lĩnh làm tâm tư ta lúc lên lúc xuống.
24 Hôm sau, Thường Trữ vác bụng bầu tới tiễn chân ta. Ta đột nhiên nhớ lại trước đó vài ngày Hoàng đế dặn ta, chuyện hắn cùng Thái y diễn trò vạn vạn lần không được để cho Thường Trữ biết.
25 Ta vốn nghĩ đêm qua chỉ là mình nghĩ nhiều thôi, nhưng hôm nay lúc ra ngoài thưởng thức cảnh sắc núi rừng, lại nghe thấy hai tiểu hòa thượng đang nấu nước rầm rì bàn tán, tiếng nói không lớn, nhưng núi rừng tĩnh lặng, nên ta nghe thấy rất rõ ràng.
26 Tuyết Vân dịchThanh Mai betaSau khi Thẩm Khinh Ngôn rời đi, bóng đen kia không xuất hiện nữa. Nhưng mà mỗi đêm ta vẫn mơ thấy Ninh Hằng, cảnh trong mơ thiên kì bách quái (mô tả một loạt những điều kì lạ) làm mỗi sáng lúc tỉnh lại đều thổn thức không ngừng.
27 Đã mấy ngày nay, ta cứ nghĩ đến việc vì sao Triệu Thất lại nói là “Từ đường Tô phủ có điều khác thường”, đáng tiếc là ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao.
28 Cũng may thang đá này không dài, tuy bị lăn xuống cũng đau ê ẩm cả người, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị xước da vài chỗ. Ta đứng lên, xoa xoa cái trán bị đỏ ửng, bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh.
29 Sau khi uống thuốc toàn thân đổ mồ hôi, cảm thấy cả người dính dính, đúng là không thoải mái, nên bảo Như Ca Như Họa chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Tắm rửa xong xuôi, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, bừng bừng sức sống.
30 Ta cũng thật vô dụng, chỉ uống rượu nếp, mà uống đến nỗi say khướt. Hôm sau lúc mở mắt ra, đầu đau nhức, ta ấn ấn thái dương, bỗng dưng nhớ lại truyện xảy ra đêm qua.
31 Trên đường hồi cung, ta ngồi trong xe ngựa, Nhạn Nhi ngồi phía đối diện. Ta nhìn Ninh Hằng đang ngồi trên lưng ngựa, lại dời tầm mắt về, bảo Nhạn Nhi đưa gương lăng hoa, ta nâng lên nhìn cẩn thận.
32 Hoàng đế làm theo ý của ta, hôm sau chỉ hôn lúc lên triều. Ngày kết hôn của Thẩm Khinh Ngôn và thiên kim của Hồng thái uý quyết định là ngày mười lăm tháng chạp, hôm nay đã là mùng sáu, còn chín ngày nữa.
33 Sau khi Thường Trữ rời đi, ta hơi hoảng hốt. Nàng nói đã kể cho Hoàng đế để đi điều tra, từ hôm đó đến giờ, đã qua mấy ngày, Hoàng đế có lẽ đã tra ra dấu vết gì đó.
34 Ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra Hoàng đế vì sao lại tối sầm mặt như thế, dù sao tâm tư của Hoàng đế không phải người bình thường nào cũng có thể đoán được, cho nên ta cũng chẳng nghĩ nữa, cứ thế cho qua thôi.
35 Sau khi trở về Phúc cung, ta cứ nghĩ mãi đến bóng người thoáng qua kia. Ở trong cung, người dám mặc áo bào thêu rồng, thì chỉ có một mình Hoàng đế. Nhưng mà lúc đó trời tối đen, ánh sáng từ đèn lồng chiếu ra cũng chỉ mờ mờ, chắc là ta nhìn lầm rồi.
36 Hôm sau, ta bảo Nhạn Nhi đi hỏi thăm, lúc Nhạn Nhi quay về nói với ta Ninh Hằng có tới triều sớm. Ta thoáng trầm ngâm, có lẽ đêm qua Ninh Hằng không tới, là bị công vụ trì hoãn rồi.
37 Ta vẫn cho rằng trong lăng tiên đế có xây một bậc thang để cho ta xuất tường (hồng hạnh xuất tường – ngoại tình), nhưng dù ta có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ được bậc thang chờ ta xuất tường lại là.
38 Ninh Hằng nhảy xuống hồ…. Hô hấp ta đứt quãng, đôi chân vô thức chạy hướng ra ngoài, vừa đặt chân lên bậc cửa, gió lạnh thổi vào mặt, trâm ngọc trên đầu nặng đến ngàn cân, bước chân dần bình tĩnh lại.
39 Sau khi hồi cung, đã là giờ Mẹo bốn khắc. Ta bước xuống xe kéo, gió lạnh thổi tới, ta xoa xoa lò sưởi cầm tay, bước nhanh về Phúc cung. Đi vào trong, Nhạn Nhi chạy ra đón, đưa cho ta lò sưởi tay mới.
40 Mười hai ngày, nói dài cũng không dài mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn, Hoàng đế ngày nào cũng đúng giờ đến Phúc cung thỉnh an ta, lời nói càng lúc càng thể hiện rõ ràng tình ý, ta đành phải giả ngốc nghe không hiểu.