81 Buổi sáng lúc Mộ Dung Long Sách thức dậy, người thì vẫn còn đang đắm chìm ở trong hoảng hốt. Màn lụa gối mềm, ôn hương nhuyễn ngọc, nằm ở bên gối chính là người mình ngày nhớ đêm mong, thế nhưng phương thức gặp mặt cũng triền miên như thế, chỉ là có cảm giác tựa hồ không chân thật, đột nhiên trong biến cố kéo theo một loạt các ảnh hưởng và tình thế hỗn loạn, lúc này thật sự hắn đau đầu đến nỗi không muốn suy nghĩ gì thêm.
82 Mộ Dung Đức Âm trầm ngâm một lát, cuối cùng là nói: “Lãnh Hồn, ngươi ép người quá đáng!”
“Không phải ta ép ngươi, đây chính là vận mệnh của ngươi. ” Lãnh Hồn nhìn hắn, “Mộ Dung Đức Âm, ngươi nhất định trở thành người đứng đầu Thiên Võng, Thiên Võng chờ ngươi đã quá lâu rồi.
83 “Tốc độ còn rất nhanh nha. ” Mộ Dung Đức Âm ngồi ở bên trong kiệu, vén rèm lên nhìn thấy cảnh vật vùn v*t lui về phía sau, có thể biết được tốc độ của bốn gã kiệu phu thật kinh người.
84 【 khúc dạo đầu thêm vào, cái gọi là ngôi thứ nhất.
Chuyện kể rằng, Mộ Dung Long Sách gần đây mới vừa viết mộ bộ tiểu thuyết chuyện tình bi thương ngôi thứ nhất, cũng là một bộ lấy cảm hứng từ chuyện tình yêu đầy đau thương giữa huynh đệ, nội dung xoay quanh nỗi khổ đau day dứt dưới góc nhìn của Thượng Đế, chỉ là cảm giác đau lòng, thống khổ mỗi từ mỗi chữ sẽ dùng mấy trăm lần, tỷ như “Ta gắt gao ôm lấy ngực, nhìn khuôn mặt của Âm nhi, hắn vẫn một mực vô tình như trước, chỉ có mỗi mình ta lòng đau như cắt.
85 Đêm đầu tiên của Mộ Dung Đức Âm ở Bắc Cương, cùng giường chung gối với Mộ Dung Long Sách, có lẽ là do Thác Bạt Vũ Tôn thả một lưới, để cho Long Sách giúp Mộ Dung Đức Âm chữa thương, vì thế cũng không có đem bọn họ tách ra, vì thế hai người sau khi tắm rửa cùng nhau nằm ở trên giường lớn.
86 Dừng lại ở Bắc Cương mười ngày, Mộ Dung Đức Âm cảm thấy xương cốt cả người của mình đều sắp sửa cứng ngắc hết lại. Hắn đã tiến hành hội đàm với Thác Bạt Vũ Tôn không mặn không nhạt bốn năm lần, hắn đã tận lực khiến cho mình bảo trì trạng thái trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thâm, nhưng mà hắn không thể đảm bảo mình còn có thể tiếp tục hội đàm như vậy bao lâu nữa, cũng không biết mình có thể nhẫn nại tới bao giờ mà không trực tiếp lật bàn —————— khốn kiếp!!! Chẳng lẽ võ lâm cấp cao mỗi lần nói chuyện đều phải quanh co lòng vòng chít chít như vậy mãi sao!!!!
Lại một lần, khi Mộ Dung Đức Âm cùng hội đàm với Thác Bạt Vũ Tôn tay chắp sau mông đưa lưng về nhau, Mộ Dung Đức Âm hai mắt hung tợn trừng hắn, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cố kiềm chế.
87 Ngay từ đầu, không có bất cứ người nào phát hiện ra việc Thác Bạt Vũ Tôn mất tích. Bởi vì Thác Bạt là một người có hành tung bí hiểm, cũng không có ai dám can đảm hỏi hướng đi của Vũ Tôn.
88 “Tiểu Hoa… …” Ô Dương nhìn bé gà mà mình vất vả nuôi lớn biến thành vụn xương gà nhổ từ miệng hai anh em ác bá, trong mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
“Hừ, nếu không nói cho chúng ta biết chỗ ở của Thác Bạt Vũ Tôn, sẽ đem gà và chó nhà ngươi giết ăn hết luôn!” Mộ Dung Long Sách xấu xa uy hiếp, Ô Dương cắn chặt môi, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, một bộ dạng bị người ức hiếp.
89 Màn đêm buông xuống, sắc trời giăng đầy ráng hồng dầy đặc, không thấy trăng sao, màn đêm vô tận.
Lửa trại trở thành điểm sáng duy nhất trong rừng cây hoang dã, bốn người ngồi xung quanh đống lửa, chia thịt dê nướng vàng rọi béo bở hương phức ăn, tuy rằng chỉ rắc một tầng muối tự nhiên nhưng mỹ vị không thể cưỡng lại, ngay cả Thác Bạt Vũ Tôn không ăn thịt dê cũng nhịn không được ăn rất nhiều.
90 Mộ Dung Đức Âm là cái dạng gì?
Ở trong mắt Long Sách, hắn là người vô cùng xinh đẹp không gì sánh được, rất khoan dung rộng lượng, thích huynh trưởng, sẽ dựa theo ý tứ của huynh trưởng ngụy trang gạt người, còn có chút tham ăn, nghe lời huynh trưởng, không am hiểu xã giao, thích ngồi ở nhà, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
91 Dù ngươi là ma thì lại như thế nào?
Cho dù ngươi là ma, ngươi cũng phải buộc cùng một chỗ với ta, đây là mệnh! Mộ Dung Đức Âm, không cần biết ngươi là cái gì, hoặc là tương lai biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều sẽ không buông tay!
Mộ Dung Long Sách đứng ở đằng sau cánh cửa, mặt đối mặt với cánh cửa trước mắt, nửa ngày cũng không nhúc nhích, làm cho người phía sau hắn cũng hoài nghi hắn có phải phát tật bệnh gì hay không?
“Thành chủ? Ngài thật sự để một mình Nhị gia đi được không? Hãy để chúng ta cùng Nhị gia xuất chiến!” Đường chủ ở phía sau hắn nói.
92 Mỗi một người đều cần phải phát tiết
Mộ Dung Long Sách và Mộ Dung Đức Âm ngồi ở trên nóc nhà tửu lâu cao nhất trong thành, quan sát cả thành nhỏ, xem ra quả nhiên người đã phục kích ở đây, không khí trong thành tiêu điều, vốn cũng không phải thành trấn rộng lớn lúc này đã không thể nhìn thấy người bình thường.
93 Mộ Dung Đức Âm được Thị Long cõng trên lưng, Mộ Dung Long Sách bị đả kích đã quay về mật đạo, mà Mộ Dung Đức Âm thì muốn đi nhìn Thác Bạt Vũ Tôn.
Khinh công của Thị Long tốt lắm, rất nhanh đã đi tới bên cửa thành, nhân mã Bắc Cương đợi từ lâu, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm tự mình đến, ngoại trừ kinh diễm ra biểu tình của một đám hết sức cổ quái.
94 Cuối cùng Mộ Dung Đức Âm cũng đuổi kịp Mộ Dung Long Sách, Mộ Dung Long Sách nhìn thấy Đức Âm, cũng không để ý làm trò trước mặt mọi người, ngay tức thì ôm hắn nước mắt nước mũi khóc rống.
95 Mộ Dung Long Sách thật sự không muốn phải chứng kiến chuyện mất mặt như thế nữa, vì thế nói với Mộ Dung Đức Âm: “Như vậy đi, ta đi vào nhà vệ sinh một chuyến, một lát ngươi dùng một tờ ngân phiếu một lượng tặng cho người bưng trà bánh, nhớ kỹ, không cần cho nhiều nha! Cho dù hắn có nói cái gì, đều chỉ có thể cho mấy tờ một lượng!”
“Được, nhớ kỹ.
96 “Hiện tại võ lâm đúng là thứ gây rối, sự tình gì cuối cùng đều phải quy về tình yêu chít chít méo mó để giải quyết. ”
Một câu của Mộ Dung Đức Âm nhanh chóng làm lạnh bầu không khí trong phòng.
97 giang hồ biến điệu
Lãnh Hồn hồn bay phách lạc, tuy chật vật ngồi ngay đó, nhưng con mắt vẫn đang hơi chuyển động, nhìn Mộ Dung Đức Âm nói: “Mộ Dung Đức Âm… Ngươi phá hủy tất cả mọi thứ của ta … …”
“Làm sao ngươi không suy nghĩ kỹ lại, trên đời này còn rất nhiều chuyện thú vị ngươi chưa có thể nghiệm, vì sao lại thu hẹp giới hạn của mình như thế?” Long Sách nói, “Ngươi không muốn thử tiếp tục yêu một người thật lòng thật dạ thật sao?”
Mộ Dung Đức Âm mắt lé nhìn Long Sách, Long Sách vội vàng nói: “Này, người ta nói không phải là ta, mà là … Chu Đồng.
98 nguyên nhân hậu quả của việc Đức Âm và zz sinh tồn ở bên ngoài đồng không mông quạnh
Ngụy Chính Phong là minh chủ võ lâm tiếng tăm vang dội khắp mười ba châu phía Đông Nam chốn võ lâm, tuy rằng thế lực so ra kém hơn Mộ Dung Long Sách, nhưng mà lời nói và việc làm người này rất nghiêm chỉnh, hành hiệp trợ nghĩa, phẩm hạnh cao thượng, là đề tài bàn luận say sưa khắp giang hồ, là đại hiệp tiêu biểu Chính Nghĩa.
99 Sóng gió thực hư Đức Âm
Đồng không mông quạnh, yên tĩnh, mênh mông, là nơi thích hợp để người trầm tư nhất.
Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo tươi tả, đi chân trần ngồi ở vách đá, ngắm dải ráng màu lúc mặt trời xuống núi.
100 nhà giàu quyền quý có oán thật sâu
“Chân không sao chứ?”
“… … Không có việc gì. ”
“Thân thể không có vấn đề gì sao?”
“… Không có việc gì. ”
“… Mấy ngày nay bụng không bị hỏng chứ?” “… Không.