21
Công cũng nghiêm túc bàn bạc. Bàn ổn thoả xong, công gật đầu: "Chuyện còn lại, tôi sẽ để thư ký liên lạc với quý công ty. "
Dứt lời công liền đứng dậy, gật đầu làm lễ, quay người rời đi.
22
Anh cảm thấy có lẽ là vì chuyện năm xưa, đứa nhỏ tổn thương rồi, không muốn lại phản ứng anh nữa.
Cho tới tận hôm nay, công cũng không biết tâm tư của mình với thụ đến tột cùng là như thế nào.
23
Thụ sợ hết hồn, vội lui về sau. Say rượu làm cho cậu choáng váng, lập tức ngã xuống dưới giường, thành công tự làm mình đau.
Lúc công mở cửa ra, bé ngoan đang cắn quần áo thụ.
24
Thư ký vào báo cáo cho công, công trầm tư một hồi, nói thư ký đi liên lạc với trợ lý thụ xem có thể gặp mặt bàn chuyện này được không.
Thư ký ôm tài liệu nói vâng, liền muốn ra ngoài.
25 Cậu nghĩ, năm đó công có thể vì đoạt quyền với Mục gia mà lợi dụng cậu, vậy bây giờ cậu dùng lý do công việc, muốn công ở lại, công hẳn là sẽ đồng ý đi.
26
Nhưng mà công nghĩ thụ cũng không lý trí được như vậy.
Thụ thả dĩa xuống, không dừng lại ở đó. Lý trí nói cho cậu biết, đừng lại tự rước nhục nhã, nhưng là tâm tình cậu không khống chế được.
27
Công phát hiện ánh mắt thụ, cả người giống như bị nước lạnh dội qua, tỉnh táo lại.
Anh theo bản năng dùng tay che miệng, nhớ lại những lời mình vừa nói, nhíu nhíu mày, có chút bối rối muốn rời đi.
28
Cậu cũng biết thời điểm này không thể để tin tức tố bay ra bên ngoài.
Công đứng bên ngoài xe, tâm trạng nóng nảy đã bắt đầu lắng xuống, không mất khống chế như ban nãy nữa.
29
Lúc này, công đột nhiên thắt dây an toàn cho thụ. Cậu mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn bị vây ở ghế lái, ôm cổ tay thở hồng hộc.
Công nhét hai viên thuốc vào miệng thụ.
30
Mẹ thụ liếc nhìn lầu hai, cuối cùng thở dài: "Có chuyện tôi phải nói với cậu. "
Bà dẫn công trở lại phòng khách, tự mình pha một ấm trà mời công.
31
Trợ lý vẻ mặt ám muội hỏi cậu có đi hay không. Thụ sững sờ trong nháy mắt, sau liền nói: "Cứ theo lời anh ta đi. "
Buổi hẹn lần trước lúng túng như vậy, cậu theo bản năng sờ sờ cổ tay mình.
32
Công rũ mi mắt xuống, nhìn bàn tay trống không của mình, lại ngước lên: "Tôi không căng thẳng. "
Thụ không kiềm được cười cười. Hai năm trước là cậu một bên cam chịu.
33
Thụ với công đi dạo một vài điểm du lịch, mua về một đống đồ lớn.
Hai người giống như hai người bạn tốt đã nhiều năm không gặp, có chút thân mật, cũng không ngọt ngào.
34
Công cũng mở cuộc họp công ty qua video. Thật ra hai người đều rất bận, mấy ngày nghỉ này hoàn toàn là cố ý để ra.
Công kết thúc video, quay đầu lại, thấy thụ đang ngồi ngay ngắn trước bàn, hiển nhiên là đang hao tổn tinh thần vì công việc.
35
Anh mở mắt ra, bật đèn, đúng như dự đoán, nửa giường còn lại trống trơn, lại sờ ga trải giường, một mảnh lạnh lẽo.
Liếc nhìn đồng hồ, là ba giờ sáng.
36
Công nhìn người đàn ông tóc vàng, mắt xanh trong ảnh. Anh từng gặp người này. Năm năm trước, ở nước Pháp, dưới sảnh khách sạn anh và thụ ở.
Khi đó thụ ở trên phòng, công ở dưới sảnh.
37
Đây là một đoạn video hoàn chỉnh. Không biết người gửi cái video này cho cậu có mục đích gì.
Cậu có thể thấy dáng vẻ hốt hoảng chạy trốn của công, còn người O kia co rúc ở trong xe, cuối cùng được nhân viên y tế đưa đi.
38
Thụ ra sức lau nước mắt: "Anh biết rõ anh và anh ta không giống nhau. Nếu em đổi lại, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Công im lặng, đột nhiên nắm lấy tay thụ: "Anh không biết.
39
Đây là bệnh viện anh đã ở lúc làm nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nhiệm vụ cuối cùng.
Lúc đó bọn anh nhận được tin có một thương nhân bị nhắm tới, trong buổi tiệc tối người đó dự có giấu mấy quả lựu đạn.
40
Thụ ninh thịt cho bé ngoan, thấy nó vui vẻ ăn không ngừng, khẩu vị rất tốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho chó ăn xong, thụ lại lên lầu làm việc. Eo mỏi vô cùng, gáy cũng đau, phía trên bị cắn vài miếng.