21 Anh nói hôm nay anh muốn rửa chén bát, em lập tức nhiệt liệt tán thành, ăn xong thoải mái lên ngồi ở đệm phòng khách xem tạp chí, nghe thấy tiếng anh huýt gió khe khẽ lẫn trong tiếng nước chảy ào ào lấp đầy mỗi góc căn nhà.
22 Hôm nay khác với bình thường, anh bị đạo diễn hô NG (quay hỏng) đến sáu lần. Đến lần thứ bảy thì ông ấy đã hoàn toàn quên nên chừa cho anh chút mặt mũi, nhào đến mắng mỏ: “Đầu cậu là làm từ cái chất gì vậy? Có vài câu thoại cũng nói không được sao? Nhớ giùm cho tôi, cô gái trước mắt cậu là người cậu yêu nhất, là chủ nhân của toàn bộ tâm hồn cậu.
23 Em đi họp lớp trung học, ở ngay nhà hàng cách chỗ của chúng ta chưa đầy 200m, thế mà anh ở nhà một mình cứ cảm thấy bồn chồn không yên. Ai mà chẳng biết hội học sinh là thế nào chứ – mật ong non thì rất quý, còn gà con thì như quỷ, càng đông càng dễ loạn, ai mà tính trước được chuyện gì có thể xảy ra.
24 “Này, cậu trợ lý của cậu ấy, trông bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, kỳ thật rất lợi hại nha!” Trên đường đi đến phòng tắm hơi, một người bạn đột nhiên nói với tôi như thế.
25 Ký kết hợp đồng với một công ty ở Hongkong, quả nhiên cách làm việc so với bên đại lục khác rất nhiều, đầu tiên là bận rộn, tiếp theo là mệt mỏi. Mới chỉ là năm thứ nhất, công ty nói để đẩy mạnh sự nổi tiếng của anh, muốn anh làm một tour trong cả nước quảng bá cho bộ phim mới đến mức kịch bản còn chưa kịp khô mực.
26 Sinh nhật tuổi ba mươi của anh đến rồi. Khi đó chúng ta đang ở Hongkong, công ty đã mời không ít người hâm mộ đến ăn mừng cùng anh. Thật tiếc anh từ nhỏ đã không thích cơm Tây, thịt bò với champaign trong mắt anh cũng không bằng bia với mỳ trộn tương được.
27 Thời gian trôi qua thật nhanh, sinh nhật anh ba mươi tuổi xong chưa được hai năm, đã đến sinh nhật em ba mươi tuổi. Từ nay về sau chúng ta chính thức là hai ông già.
28 “Muốn dâng tặng người tất cả của ta Muốn hôn tay người cùng hoàn thành mơ ước Dưới góc tường cùng chôn ký ức Chờ khi chỉ có hai ta… …cùng nhau xem chuyện cũ đôi mình… Này tình yêu, cần hỏi làm chi Băn khoăn làm gì ta có thuộc về người mãi mãi? Dẫu một mai tóc thời gian có bạc Tình yêu ta vĩnh viễn không phai màu…” … Rốt cuộc thơ này là Khải viết tặng Dịch, hay là Dịch viết tặng Khải? Hai người bọn họ đều kiên quyết liều chết phủ nhận, nói rằng thứ buồn nôn như vậy mình tuyệt đối không viết ra nổi.