21 Nhưng dường như công sức anh đứng ngốc hơn nữa giờ ở tủ mát, chỉ một cái trở mình của Lương Tưởng Huân, liền hoàn toàn mất đi công dụng, rõ là anh vừa uống một lúc rất nhiều nước, bây giờ lại cảm thấy cổ họng khô khan, nhiệt độ trong phòng đang rất mát mẻ, mà người anh lại nóng hừng hực, trên trán còn có mồ hôi đang chảy xuống.
22 Trưa hôm nay, Chu Bội Ngọc lại tới công ty Khương Duệ, trên tay còn mang theo cơm phần, uyển chuyển bước tới bàn thư ký, cất giọng thanh ngọt.
23 Tên giám đốc Lôi Vỹ ban đầu định ký xong bản hợp đồng với Khương Duệ sẽ lên máy bay, nhưng khi nhìn thấy Khương Duệ cử một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, giao tiếp cũng rất lưu loát, liền sinh động tâm, người trợ lý thân cận vừa nhìn đã biết anh là có ý gì, cho nên sau khi mời cô gái đó ngồi ở ghế sofa, nói Lôi tổng rất nhanh sẽ đến, rồi nhanh lui ra ngoài.
24 Lôi Vỹ có chút ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ: Diệp Chi Sinh tới đây làm gì? Chẳng phải đã cho người tới đây ký hợp đồng rồi sao?
Rồi đưa mắt nhìn cô gái bị anh khống chế dưới thân, đang nhếch môi lên cười, trong lòng mơ hồ đoán, không lẽ những lời vừa rồi cô ta nói là thật? Diệp Chi Sinh có tình nhân sao?
Anh còn đang im lặng suy nghĩ, bên ngoài giọng của người quản lý có chút gấp gáp.
25 Diệp Chi Sinh lái xe đến một đoạn khá vắng thì cho xe tắp vào một bên đường lớn, sau khi bỏ lại cho cô hai chữ: “Xuống xe. ” liền tháo dây an toàn đẩy cửa bước ra ngoài.
26 Diệp Chi Sinh nghe cô nhắc đến Lôi Vỹ, mới hơi nâng mi mắt nhìn cô một chút, nhìn thấy một bên má của cô và nơi cổ, điều là những vết sưng đỏ do bàn tay dùng sức mà thành, tuy là rất ghét loại người hai mặt của Chu gia, nhưng cũng không thể phủ nhận việc hôm nay cô làm, và những vết thương trên người cô cũng chỉ vì muốn lấy bản hợp đồng cho Khương Duệ mà ra.
27 Trở về phòng ngủ, Diệp Chi Sinh vẫn là nằm ở đó không có ngủ được, Lương Tưởng Huân có thể cũng cảm thấy anh hôm nay có gì đó khác thường, mọi hôm anh vẫn là ít nói, nhưng cũng sẽ có một vài câu để nói với cô.
28 Sáng hôm sau.
Diệp Chi sinh do đi quá vội mà quên mất tập văn kiện để ở bàn ăn, đến lúc cô lau dọn trong bếp xong xuôi rồi trở ra ngoài mới nhìn thấy tập văn kiện, định lấy di động gọi cho anh một cuộc, nhưng lại nhớ đến trong nhà có một số nguyên liệu đã hết, nên không có gọi cho anh mà trở về phòng tắm rửa thay một bộ độ để ra ngoài.
29 Sau khi Lương Tưởng Huân trả xong tiền viện phí hoàn tất hết các thủ tục, đội ngũ bác sĩ liền đưa bệnh nhân Triều Hà và người hiến tặng thận vào phòng phẩu thuật tiến hành cấy ghép.
30 Cô không biết mình bằng cách nào bản thân có thể rời khỏi nơi đó, chỉ biết lúc cô hậu tri hậu giác bình tỉnh trở lại đã nhìn thấy mình đang đứng ở ngoài ban công cách phòng làm việc của Diệp Chi Sinh một tầng.
31 Thật ra Lương Tưởng Huân không hề biết, cảnh tượng nam nữ ái muội lúc nãy cô nhìn thấy ở trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh là do Chu Bội Ngọc một tay sắp xếp.
32 Lương Tưởng Huân sau khi trở lại bàn lễ tân nói đột nhiên có chút việc bận, nhờ nhân viên lễ tân đưa tập văn kiện lên cho Diệp Chi Sinh thì rời đi.
33 Hành động của Lương Tưởng Huân hôm nay có chút khác thường khiến cho Diệp Chi Sinh có chút bất ngờ, anh vừa đi theo sau cô vào trong vừa nhìn một lượt từ trên người cô xem có bị làm sao không, đến lúc xác định là không có vết thương gì, anh mới lén thở phào nhẹ nhỏm yên tâm cởi áo khoát ra.
34 Lương Tưởng Huân đợi cho Diệp Chi Sinh cầm tờ giấy lên, cô mới đạm nhạt lên tiếng.
“Đêm đó tôi đã hứa, đợi hết ba tháng tôi sẽ đưa ba rời khỏi nơi này, mãi mãi không xuất hiện trước tầm mắt của anh, mặc dù bây giờ ba tôi đã không còn ở trên cõi đời này nữa, nhưng tôi vẫn sẽ thực hiện đúng giao ước của chúng ta.
35 Lúc cô đưa tay vịn lên tay cầm cánh cửa định mở ra, bên tai nghe được nhiều tiếng “rầm rầm” được truyền ra từ thư phòng, đoán được Diệp Chi Sinh là đang vì tức giận cô mà náo thư phòng, anh chắc là rất hận cô đi, cho nên mới làm tới như vậy.
36 Ở dưới làn khói trắng mơ màng, anh lại mơ hồ nhìn thấy hình bóng Lương Tưởng Huân ở trong đó, sau tự nhếch môi cười chính mình thật giống một tên khờ.
37 Kết cục này là do cô quyết định, cũng đã nghĩ thông kẻ thay thế như cô, nên là lui bước về phía sau, trả lại tốt đẹp cho anh và Chu Bội Ngọc, hai con người yêu nhau được đường đường chính chính mà ở bên nhau.
38 Từng đợt gió đông bắc tựa như vui mừng chào đón trận tuyết đầu mùa, mà không ngừng thổi tung những hạt tuyết bay đi khắp nơi…
Lương Tưởng Huân đưa tay vịn lên thành lan can từ từ đứng lên, ở bên dưới cầu đi bộ, nhìn thấy một chàng trai, đang vội vội vàng vàng cởi chiếc áo khoát đang mặc trên người, khoát lên người cô gái bên cạnh, nhỏ nhẹ nói: “Tuyết rơi rồi, bà xã nhanh khoát áo vào đi.
39 Đoàn Thiệu Nhậm có chút khó hiểu nhưng cũng đẩy cửa xe, bước xuống rồi theo sau bạn mình đến lối chân cầu đi bộ.
Hà Nghinh Phong bước từng bước thật dài tới chỗ cô gái đang nằm bất động dưới bậc thang, máu từ trên người cô gái loang ra, tẩm đỏ một vùng tuyết trắng, thoạt nhìn có chút kinh sợ.
40 “Nghinh Phong, tớ nghe nói trong tâm lý học có một phương pháp nhớ rất tốt, cậu hôm nào dạy cho tớ nhé. Không thôi một ngày nào đó, tớ không thể nhớ hết được các con số trên bảng điện tử, thế thì tớ sẽ rất là đau lòng đó nha… ”
Hà Nghinh Phong nhìn bạn mình như là trẻ con, bày ra vẻ mặt tội nghiệp, nhịn không được lắc đầu cười một cái, không có trả lời mà hơi nghiên đầu nhìn vào khoảng không bên ngoài, trầm tư nhớ về chuyện xa xưa.