21
"Cô rất vui?"
"Không. "
Tôi vội vàng giấu di động ra phía sau, bắt đầu hoài nghi, nhìn tôi rất vui à?
Ngày hôm đó mưa đến tận buổi tối vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tôi lại nhận được tin nhắn từ Đồng Tiểu Táp, tôi có thể nhận ra anh rất lo cho tôi.
22 Nghĩ đến thời gian ấy, hình tượng Đồng Tiểu Táp trong lòng tôi bỗng trở nên cao lớn, anh thành ân nhân cứu mạng tôi, nhất là lúc anh ngồi bên cạnh gọt táo cho tôi, dáng vẻ ấy thực sự quá đẹp trai.
23 Sau khi vào phòng tôi liền khóa trái cửa lại, tôi vẫn mang cái tư tưởng bảo thủ như vậy, không thể phủ nhận rằng tôi từng lén lút tưởng tượng về Dư Thiên, nhưng đến bây giờ anh ta lại mang đến cho tôi cảm giác sợ người khác phái.
24
Tôi thầm cười trộm giả vờ không hiểu hỏi lại anh ta, "Tại sao?"
"Anh nói rằng em không được phép đi thì là không cho đi. "
"Không được, em không thể bỏ công việc của mình được.
25
Hình như tôi, rất quan tâm Đồng Tiểu Táp.
Khi nghĩ đến hai chữ quan tâm này, đầu óc tôi đột nhiên đình trệ vài giây, hóa ra tôi bắt đầu quan tâm anh rồi.
26 Người ta nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là do mặt mũi đối phương, điều này tôi không những phải thừa nhận gương mặt của Đồng Tiểu Táp kia thật ra không tệ, mà còn phải phải tự luyến đánh giá bản thân mình cao lên vài phần, nhưng tôi biết, tôi đối với anh không phải là cái loại tâm tư trong chốc lát của cô nữ sinh nhỏ.
27
Đồng Tiểu Táp lại hôn tôi.
Nụ hôn này cả hai chúng tôi đều không
chuẩn bị trước, cứ bất ngờ mà dính vào với nhau. Ngón tay anh xòe ra ôm
lấy đầu tôi, mặt cúi xuống.
28
Bắt đầu từ ngày hôm đó, phòng bệnh của Đồng Tiểu Táp chính là nơi tôi thường xuyên ra vào nhất.
Người đến thăm anh đặc biệt nhiều, ít nhất là ngoài dự đoán của tôi, tôi luôn cho rằng anh chỉ là một chàng trai tơ chơi game, kết quả mỗi ngày đều
có một vài nam nữ sinh trẻ tuổi mang hoa tươi trái cây đến.
29 Mặc dù đồng ý với Ngải Lị sẽ cân nhắc thật kĩ chuyện với Đồng Tiểu Táp, ngày hôm sau tôi đã đến bệnh viện từ sáng sớm. Chỉ có điều là tôi vừa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng rộn ràng, còn có tiếng click chuột.
30
31 Nếu như cả đời Đồng Tiểu Táp thật sự chỉ biết ôm máy vi tính, vậy thì chúng tôi không cần nói gì đến tương lai. Tôi hâm lại cháo một lần nữa rồi mới đưa cho Đồng Tiểu Táp.
32
33
Tôi lấy giá đỡ máy tính đưa cho Đồng Tiểu Táp, anh rất bất ngờ.
"Em không phản đối sao?"
"Phản đối. "
"Thẩm Lam, thật ra thì anh -- "
"Bởi vì anh thích, cho nên tạm thời em ủng hộ anh.
34
35 Khoảng thời gian xem như tôi đắm chìm trong phần hạnh phúc riêng tư của Đồng Tiểu Táp, điện thoại di động vang lên. Video còn chưa kết thúc, trên màn hình Đồng Tiểu Táp nhíu mày một cái.
36
37
Cả người tôi bị tạt rượu. Dĩ nhiên là cô ấy không cố ý, Dư Thiên và cô
gái xinh đẹp ấy nhìn thấy bộ dạng ướt chèm nhẹp của tôi thì bật cười với nhau.
Dư Thiên cười cười, tầm mắt di chuyển xuống dưới.
38
39
Dư Thiên chỉ người đẹp đã say khướt đó.
Tài xế cũng phối hợp,
nghe Dư Thiên nói xong liền xuống xe đỡ người đẹp lên. Hơn nữa, ngay khi tôi biết rõ tình huống trước mắt, xe đã nghênh ngang mà đi.
40