181 - Hư lễ không cần. Âm Vân Phong chỉ có hai người ngươi và ta. Sau này ngươi theo sư phụ ở lại chỗ này cố gắng tu luyện đi. . . Kiến trúc đổ nát, núi rừng âm u, một bóng người không ngừng chớp động.
182 Đây là lời cuối cùng của sư tôn Bạch Hủ Minh đã nói trước khi rời đi. Câu nói này đã khích lệ Bạch Hủ Minh suốt bao nhiêu năm qua. Phi tiên. Cái gì là phi tiên?Đây chỉ là một truyền thuyết.
183 Nếu như ngươi thật sự có thể phát huy thuật tiênđoán của ngươi đến mức tốt nhất, như vậy ngươi hoàn toàn có thể giết chết Thánh thú!Nghe Bạch Hủ Minh nói, Thánh thể cửu giai đối với hắn mà nói chỉ là vô dụng mà thôi.
184 Nơi có nhiều yêu thú chi linh nhất, cũng biến thành chỗ nguy hiểm nhất. Bình thường trừ phi quá gà, bằng không tuyệt đối sẽ không lựa chọn phía đông. Bên trong doanh đại, số người bắt đầu từ từ giảm dần.
185 Sau khi hai người rời đi, con mắt Âu Dương từ màu đen biến thành huyết sắc. Chân Thực Chi Nhãn của hắn đã mở ra. Mỗi giờ mỗi khắc hắn đều chú ý quan sát nhữn thay đổi xung quanh.
186 Ngay khi Lữ Phong rống to một tiếng, vô số kiếm linh giống như mưa bay đầy trời, điên cuồng trút về phía Lữ Phong vừa chỉ. Vù. . . Vô số kiếm linh xuất hiện một đợt chấn động tạm thời xé huyễn trận do Huyễn Thuật Sư bố trí.
187 Cửu giai đỉnh phong! Đây mới thực sự là cửu giai đỉnh phong. Không có gì khiến Âu Dương trưởng thành nhanh hơn sự giết chóc. Năm Huyễn Thuật Sư cửu giai dùng tính mạng giúp Âu Dương thành công tiến tới cửu giai đỉnh phong.
188 Nói thật, ban đầu khi kiếm linh của Lục Tiên xé ra một điểm huyễn trận, toàn bộ Yêu Chiến Sĩ tấn công chỉ có một mình Âu Dương đứng ở nơi đó, Lữ Phong đã từng cảm thấy hoài nghi.
189 - Mọi người mau xem ta phát hiện được cái gì này?Một giọng nói vang lên. Lúc này chỉ thấy một đội viên đang thu dọn chiến trường, trong tay giơ lên một tập da giống như nhật ký kêu to.
190 Nói cách khác trong đội ngũ ba mươi hai người, có Âu Dương ở đây, bọn họ chỉ cần phải đối mặt với mười sáu người. Hai mươi người đánh mười sáu? Nếu như vậy Lữ Phong cũng không dám đánh, còn nói gì tới chuyện quét ngang nơi chôn xương?Lữ Phong tin tưởng, theo bọn họ càng ngày càng nhiều đại chiến, bọn họ sẽ càng phối hợp thành thạo.
191 Hai mươi mốt người đối kháng ba mươi hai người. Chỉ sợ cho dù Bà Sa Thánh Địa nghĩ tới vỡ đầu cũng không ngờđược đội ngũ của Vạn Tiên Sơn lại có lá gan lớn như vậy.
192 Vèo. . . Quang tiễn lại lóe lên. . Mỗi đạo quang tiễn chớp động, nhất định sẽ có một Huyễn Thuật Sư bỏ mình. Trong chốc lát, chín tên Huyễn Thuật Sư chỉ còn lại sáu người.
193 Bọn họ không cam lòng, nhưng tất cảđều đã muộn. Cho dù ông trời lại cho bọn họ một cơ hội nữa, có lẽ bọn họ cũng sẽ không tin Âu Dương có thể trong chưa đầy năm phút đồng hồ giết chết mười sáu tên Huyễn Thuật Sư.
194 - Bên ta lại là long xà hỗn tạp. Trong thời gian nửa ngày này ta đã thấy vô số đại chiến. Miêu Vận Tiến vừa tiến vào nói vừa mở một tấm bản đồ do hắn vẽ qua một cách đơn giản.
195 Ánh mắt Âu Dương lóe lên hào quang huyết sắc. Từ khi bắt đầu tiến vào nơi chôn xương này, Chân Thực Chi Nhãn của hắn gần như chưa từng dừng lại. Tuy nói Chân Thực Chi Nhãn tiêu hao rất nhiều yêu khí của hắn, nhưng hắn giết nhiều người như vậy, chiếm được lực lượng đủ để khiến Chân Thực Chi Nhãn kéo dài rất lâu.
196 Đoàn đội tám Yêu Chiến Sĩ tinh anh không hề sợ hãi trước khí thế của kẻ địch. Tuy rằng chỉ có tám người đối mặt với hai mươi hai người bọn họ vẫn lựa chọn dũng cảm tiến tới.
197 Tốc độ mũi tên của Âu Dương nhanh gấp mấy lần cương xoa. Điều hắn có thể làm chính là đặt cự kiếm nằm ngang trước ngực cứng rắn ngăn cản mũi tên này. Đinh.
198 - Khà khà! Các ca ca hãy quên chúng ta đi!Ngay khi Âu Dương đang cân nhắc có nên đuổi theo hay không ba tên Yêu Chiến Sĩ chạy trốn ra ngoài chạy chưa đầy trăm bước đã bắt đầu xoay quanh một chỗ.
199 Âu Dương không phụ lòng hắn. Khi kiếm linh của hắn bay ra, quang tiễn của Âu Dương bỗng nhiên nổ tung. Lần này tiếng nổ rất nhỏ, nhưng lực đẩy lại hết sức lớn.
200 - Mẹ ơi, mũi tên của Âu Dương quá thần kỳ. Lão tử mấy lần đều cho rằng mình phải chết. Nhưng mũi tên của gia hoả này lại bất ngờ xuất hiện cứu mạng ta!Một tên Lục Tiên nhìn Âu Dương vẫn ở trên tàng cây dò xét, ánh mắt rõ ràng đầy cảm kích.