Yêu Anh Hết Thuốc Chữa Chương 20
Chương trước: Chương 19
Chương 06
♥Edit: Thaomilk
Trong căn phòng bị bóng tối bao trùm, Hành Kiệt ôm Thiên Ân thật chặt, như muốn cô tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Mặc dù xương cốt đau ê ẩm, Thiên Ân cũng cố gắng không phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, thể hiện nhu tình trong lòng cô.
“Đừng sợ, em sẽ ở bên anh……” Thiên Ân cảm giác đầu anh đang run run, khuôn mặt giấu trên vai cô giống như đang khóc, nước mắt của cô cũng như thế mà chảy theo.
Lời nói của cô thật dịu dàng, như một dòng nước ấm chậm rãi rót vào trái tim lạnh lẽo của Hành Kiện, anh cảm thấy mình không hề cô độc, bởi vì Thiên Ân luôn ở bên cạnh anh, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi.
Tình cảm dịu dàng như nước vây quanh lấy anh, toàn thân Hành Kiện nổi lên phản ứng, thầm muốn đem chính mình hòa nhập trong cơ thể ấm áp của cô.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại hướng tới giường lớn, hai người không ai nói câu gì. Giờ phút này, chỉ muốn có thể chia sẻ đau khổ cùng đối phương. Hành Kiện một lần lại một lần trút tất cả sự nhiệt tình vào sâu trong cơ thể cô, một giây cũng chưa buông cô ra, cho đến khi anh nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thiên Ân nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, yêu thương lau đi mồ hôi trên mặt anh. Có được thời khắc này, cho dù muốn cô chết ngay cô cũng cam tâm tình nguyện.
Lúc này, Hành Kiện bỗng nhiên lắc mạnh đầu, như mơ thấy ác mộng, lại nói mê, “Ưm…… Ưm……”
“Kiện, tỉnh lại đi, em ở đây, đừng sợ……” Thiên Ân muốn đánh thức anh dậy, nhưng Hành Kiện vẫn không ngừng nói mê.
“Không…… Anh yêu em…… Thiên Ái……”
Từng câu nói đứt quãng này như một cơn sóng dữ, lập tức phá hủy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà Thiên Ân vừa có được.
Ánh mắt cô trống rỗng nhìn anh. Thì ra cô vĩnh viễn cũng không thể thay thế được Lộ Thiên Ái……
Thiên Ân vốn định đứng dậy rời khỏi anh, nhưng vừa thấy khuôn mặt yếu ớt của anh cô lại mềm lòng.
Không được! Cô không thể rời Hành Kiện trong lúc anh yếu đuối nhất!
Biết rõ ở lại sẽ có bị tổn thương, nhưng cô vẫn không nỡ rời đi.
Lau khô nước mắt, Thiên Ân lại nhanh chóng nằm xuống cạnh anh.
Lúc này Hành Kiện mới xoay người lại, bỗng nhiên mở to mắt. Anh vừa mới nằm mơ, mơ thấy Thiên Ân phải rời xa anh, vì thế anh liều mạng giải thích người anh yêu là cô, không phải Thiên Ái, nhưng cô lại không muốn nghe, anh gấp gáp quá nên không biết phải làm thế nào mới đúng, sau đó liền tỉnh dậy. May mắn là Thiên Ân vẫn còn ở đây!
Anh như trút được gánh nặng trong lòng, nở nụ cười với cô, ôm cô vào lòng, không bao giờ muốn buông cô ra một lần nào nữa.
Trước khi ngủ, Hành Kiện nghĩ: Ngày mai nhất định phải nói cho Thiên Ân biết…… Anh yêu cô.
Hành Kiện tỉnh lại, trong phòng im ắng , ánh mặt trời nhè nhẹ hắt vào tấm rèm cửa.
Đột nhiên anh nhìn sang bên cạnh mình, không có ai!
Anh lập tức nhảy xuống giường, mặc quần áo gọn gàng, sau đó lao xuống lầu. Phòng khách cũng không một bóng người, khiến lòng anh vô cùng hoảng hốt.
Lúc này, phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện, anh lập tức xông về phía đó, bỗng dưng cửa được mở ra.
“Hành Kiện, em dậy rồi à! Em làm gì mà như cháy nhà đến nơi thế?” Ngải Mễ vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, nhịn không được liền trêu chọc một chút. Xem ra anh thật không muốn xa Thiên Ân dù chỉ một giây một phút.
Anh không trả lời, chỉ thở hồng hộc nhìn chằm chằm Thiên Ân.
“Đến đây nào, đói bụng chưa?” Thiên Ân mỉm cười bảo anh ngồi xuống, rót cho anh tách cà phê. “Em pha giúp anh rồi, có muốn uống không?”
Hành Kiện lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thiên Ân, tầm mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Hành Kiện, chị vừa mới bàn với Thiên Ân, cả hai đều cho rằng chỉ có mở họp báo mời phóng viên đến tham dự, giải thích chuyện này rõ ràng, không biết suy nghĩ của em thế nào?”
Rốt cuộc Hành Kiện cũng dời sự chú ý sang Ngải Mễ. “Nội dung là gì?”
“Bọn chị nghĩ, trước tiên Thiên Ân sẽ đứng ra nói về lập trường của công ty, sau đó em sẽ kể quá trình lớn lên ở cô nhi viện, các câu hỏi được đặt ra để Thiên Ân trả lời, khi nào cảm thấy cần thiết thì em sẽ tự nói. Về cái chết của mẹ em, em thấy có nên nói ra không?” Ngải Mễ trình bày kết quả thảo luận ban nãy của mình và Thiên Ân.
“Sẽ không có vấn đề gì đâu……” Thiên Ân đem bản kế hoạch để trước mặt Hành Kiện, hơi lo lắng nói.
Xem tiếp: Chương 21