Yêu Anh Hết Thuốc Chữa Chương 1
Chương 01
♥Edit: thaomilk
Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân .
Một chiếc bóng nhỏ nhắn như chú mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ.
“Hành Kiện … Hành Kiện …” Cô bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong “Hành Kiện …”
Tiếng khóc chợt ngưng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của một cậu bé vang lên: “Tránh ra…”
“Hành Kiện , em đến rồi , anh đừng sợ …”
Ngao Thiên Ân nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cô bé biết Hành Kiện sợ tối, không thể bỏ cậu lại một mình.
Trong phòng, Hành Kiện ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân “Ai sợ chứ … Tránh ra…”
Mấy tháng trước, hai mẹ con cậu vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn. Ba ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo cổ của mẹ, mặt ngơ ngẩn, hẳn là bị dọa đến mất hồn.
Sau đó, cậu được đưa đến cô nhi viện Thiên Ân, dù ọi người có làm gì cậu luôn yên lặng ngồi một góc, lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Không ai biết đêm nào cậu cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, khóc thầm trong chăn.
Chỉ có Thiên Ân , chỉ có cô nhìn ra nội tâm yếu ớt của cậu.
Mỗi khi Hành Kiện ngồi một mình một chỗ, thì Thiên Ân nhất định sẽ lấy đồ chơi đến trước mặt cậu, muốn cậu chơi cùng mình, hoặc chỉ lặng lặng ngồi cạnh cậu. Hành Kiện luôn không thích Thiên Ân đến gần. Thật ra, trong đám bạn học, chỉ có cô là chủ động lại gần cậu nhưng cậu luôn trừng mắt liếc cô hoặc đẩy cô bé ra. Nhưng cô vẫn không lùi bước, cậu đi đâu cô liền theo đó.
Tối qua, lúc đi ngủ, Thiên Ân cũng dán sát bên cậu, không chịu đi. “Em muốn ngủ cạnh anh, như vậy anh sẽ không khóc …”
Chuyện cậu khóc vào ban đêm bị người khác biết được, Hàn Kiện tức giận, đá Thiên Ân một phát rớt xuống giường. Trán cô bé bị va vào mép giường, máu chảy ròng ròng, một bạn nhỏ thấy vậy liền chạy đi báo với nữ tu sĩ.
Thiên Ân được đưa vào bệnh viện, Hành Kiện bị phạt nhốt trong phòng tối một đêm.
“Em muốn ở với anh, như vậy anh mới không mơ thấy ma quỷ …” Trán thiện Ân phải dán băng gạc, cô cúi xuống sàn nhà, cố gắng nhìn Hành Kiện qua khe hở dưới ván cửa.
“Tránh ra mau…” Cậu bé quát.
“Không …” Thiên Ân chưa từ bỏ ý định .
“Tránh ra.”
“Không …”
Trong đêm tối yên tĩnh, cuộc đối thoại cứ như thế mà lập lại vài lần. Đến tận sáng hôm sau, nữ tu sĩ Terry đến mở cửa cho Hành Kiện mới phát hiện Thiên Ân đang ngủ tựa người vào cánh cửa, sốt cao.
Thiếu chút nữa đã thành viêm phổi nên Thiên Ân phải nằm trên giường vài ngày, Hành Kiện luôn bên cạnh cô, thế nào cũng không chịu rời đi.
Năm đó Hành Kiện tám tuổi, Thiên Ân năm tuổi.
Xem tiếp: Chương 2