Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Yêu Anh Hết Thuốc Chữa Chương 15

Chương trước: Chương 14



Mặc dù bọn họ đã ân ái vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Ân không có áp lực tình cảm, thân thể của cô kịch liệt vặn vẹo hùa theo tiết tấu của anh, hai chân vòng qua eo anh, tiếng rên càng lúc càng cao.

Hai người đều liên tục thở dốc, cứ như khao khát đối phương điên cuồng, cư như đây là lần ân ái cuối cùng trước ngày tận thế, cùng lúc đạt đến cao trào…..

“Hô…… Hô……”

Cơn sóng tình qua đi, Hành Kiện nằm trên người Thiên Ân thở dốc, vật nhỏ đã mềm nhũn vẫn đặt trong cơ thể Thiên Ân.

Thiên Ân vẫn chưa hồi phục được sau dư vị của cao trào ấy, nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai má ươn ướt không rõ là nước mắt hay là mồ hôi.

Dáng vẻ của cô lúc này làm khuấy động tim Hành Kiện, anh không ngờ mình lại khó dứt bỏ đến như vậy, thật không nỡ buông tay cô ra.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, lông mi cô, môi cô, tựa như là lời chào từ biệt đối với chúng.

Thiên Ân không mở mắt, để mặc ình sa lầy vào sự dịu dàng lần cuối cùng này, sau đó nước mắt lại trào ra, như muốn anh phải hôn cô cả đời.

Đi đi! Tình yêu của em! Cô thở dài trong lòng.

“Anh đi đi……” Thiên Ân khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời này, cô sợ sự dịu dàng của anh cành khiến cô khó dứt bỏ, mặc dù hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt lại không tuôn rơi, từng giọt từng giọt mang theo tình yêu của cô rơi xuống.

Cô quả nhiên không hiểu……

Hành Kiện nhìn ánh mắt của cô mà trong lòng trào lên cảm giác mất mát .

Là cô đã đẩy anh ra, tự cho là mình suy nghĩ vì anh, sự tiêu cực của cô dường như đã giết chết tình cảm tám năm của hai người. Vì sao cô không giống như trước đây luôn tích cực chủ động? Chỉ để được ở bên anh……

Hay cô đã xem tình yêu trở thành thói quen, giờ lại cảm thấy mệt mỏi?

Hành Kiện bất đắc dĩ nhìn cô rơi lệ, thật lâu sau mới nói ra một câu, “Cám ơn em……” Anh cũng không biết cám ơn cô vì cái gì, có lẽ là cám ơn cô đã làm bạn của anh, cám ơn cô không oán không hối hận trả giá vì anh, nhưng chắc chắn không phải cám ơn cô đã bao dung mà lùi bước.

Lúc này Thiên Ân mới mở to mắt ra nhìn anh. Yêu say đắm một thời, cuối cùng cô cũng nhận được ba chữ từ anh, nhưng lại không phải là ba chữ mà cô muốn nghe nhất.

Cô hiểu ý Hành Kiện, anh cảm ơn vì cô đã thành toàn cho anh, cảm ơn cô không làm to chuyện, cảm ơn cô đã lấp đầy khoảng trống trong anh trước khi Lộ Thiên Ái xuất hiện.

Hành Kiện nhìn cô thật lâu, sau đó mới đứng dậy mặc quần áo rời đi, không hề quay đầu lại.

Thiên Ân cũng xoay lưng về phía anh, nước mắt lặng lẽ tuôn.

Một tuần sau, Thiên Ân rời khỏi ngôi biệt thự cô đã sống ba năm với Hành Kiện, chuyển vào căn hộ mà mình đã mua trước đó.

Có lẽ tình cảm không xác định giữa hai người bọn họ khiến cô có không có cảm giác an toàn, thế nên trước đây mới mua căn hộ này, không ngờ nhanh vậy đã có tác dụng.

Mỗi ngày, khi Thiên Ân vừa bước chân vào căn phòng này, cô đều phải nén cảm giác muốn khóc, nhưng khi đi ngủ ngủ sự cố gắng của cô lại không thể kiềm chế được nữa.

Không có Hành Kiện giường có vẻ rộng lắm, nhưng cũng lạnh như băng.

Sự mong nhớ cứ như cơn sóng trào, khiến cô không thể ngủ say. Thì ra, không có người làm bạn, người gặp ác mộng sẽ là cô, Hành Kiện hẳn là đã sớm giải thoát khỏi ác mộng rồi, bởi vì anh đã không chủ động liên lạc với cô, trừ những lúc chạm mặt ở công ty.

Từ khi rời khỏi nhà anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở công ty, hôm đó là ngày báo cáo tình hình kinh doanh. Hội nghị kết thúc, anh bảo cô nán lại.

“Em không cần phải chuyển ra ngoài, đó cũng là nhà của em……” Trong giọng nói của anh có phần chua xót.

Thiên Ân không dám nhìn anh, sợ tình yêu mà cô đang che giấu sẽ hiện ra ngoài ánh mắt. “Anh đừng để ý, như vậy đối với mọi người đều tốt……” cô không muốn khiến anh cảm thấy áy náy, vì như vậy bản thân cô cũng không vui vẻ gì . “Với lại…… sống một mình cũng rất thoải mái, phòng ở của em tuy nhỏ, nhưng có cảm giác rất ấm áp!” Cô ra vẻ thoải mái, muốn xua đi bầu không khí nặng nề này.

“Thật vậy sao?” Phản ứng của Thiên Ân làm cho Hành Kiện thật buồn bực. Cô chuyển đi rồi, anh không cảm thấy tốt gì cả, trong nhà luôn lạnh lẽo, nhất là đêm đến anh không thể nào ngủ say, cứ như mắc phải lời nguyền, ác mộng luôn quấy nhiễu giấc ngủ của anh.

“Ừm……” Thiên Ân gật đầu dứt khoát. Chỉ cần cô thốt lên lời nào, nhất định cô sẽ không nén được mà khóc lên mất.

“Vậy là tốt rồi……” Hành Kiện nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nói gì bước ra khỏi phòng.

Anh đi rồi, Thiên Ân chạy nhanh vào phòng hóa trang, lúc này mới dám cho nước mắt tuôn ra.

Hai tháng sau, Thiên Ân bắt đầu làm công tác tuyên truyền ột nghệ sĩ mới, không gặp lại Hành Kiện, cô cũng không biết lịch trình của anh thế nào.

Sự nhớ mong mỗi giây mỗi phút cũng chưa từng dừng lại, cô rất muốn hỏi Ngải Mễ, nhưng nghĩ rằng nhất định cô ấy sẽ không tiết lộ, không ngờ tới Ngải Mễ lại tìm tới tận cửa.

“Hi! Em khỏe không?”

Hôm nay, Ngả Mễ xuất hiện trước văn phòng của Thiên Ân, đôi mắt không dấu vẻ quan tâm.

“Em tốt lắm!” Thiên Ân vờ lạc quan, không muốn ai thấy dáng vẻ bị chồng ruồng bỏ. “Sao chị lại rảnh rổi đến đây?”

“Ông chủ đi nghỉ phép……” Ngải Mễ đóng cửa lại, bước lại ngồi ghế đối diện với Thiên An, nhỏ giọng nói ra hành tung của Hành Kiện, , “Đi Paris.”

“Ah?” Thiên Ân nghi hoặc nhìn cô ấy. Hành Kiện không thích Paris, sao lại tới nơi đó nhỉ?

Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, Ngải Mễ trực tiếp trả lời, “Đừng hỏi chị, chị cũng không biết. Lần xuất ngoại này của cậu ấy rất thần bí…… Nói thật thì, hành vi của cậu ấy thật sự luôn làm cho người khác cảm thấy khó hiểu, em tốt với cậu ấy như thế, cậu ta còn muốn cái gì nữa?”

“Chị đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy……” Thiên Ân ngăn không cho Ngải Mễ nói tiếp. Quan hệ của cô và Hành Kiện không ai được biết, dù sao giờ cũng đã chia tay rồi, nên lại càng không thể công khai.

“Ai! Chuyện gì em cũng nghĩ cho cậu ấy, đổi thành người phụ nữ khác, chắc đã sớm lôi kéo phóng viên giới truyền thông, khóc lóc kể lể Hành Kiện bội tình bạc nghĩa……” Ngải Mễ vô cùng bức xúc.

Thiên Ân không nói gì, chỉ yên lặng cầm khăn giấy lau nước mắt.

“Thiên Ân, chị không biết giữa các em đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị khuyên em, bất kể thế nào đều phải biết yêu bản thân mình một chút……” Ngải Mễ nhìn ra Thiên Ân vẫn còn rất yêu Hành Kiện, nếu không cô đã không thất vọng bi thương như thế.

“Hành Kiện là người đàn ông độc thân đáng giá hơn hai mươi triệu, có tài hoa lại có sức hút, có biết bao nhiêu người phụ nữ đều muốn cậu ấy, em lại không thèm để ý đến, mặc kệ trước kia cậu ấy thường xuyên qua lại với ai, cuối cùng chả phải vẫn trở lại bên cạnh em sao……”

Ngải Mễ đang ám chỉ đến chuyện Hành Kiện song ca cùng Thiên Ái, Thiên Ái không hề che dấu tình cảm cùng thần tượng đối với Hành Kiện, Ngải Mễ đoán Thiên Ân và Hành Kiện chia tay là vì chuyện này.

“Không phải…… Không phải……” Thiên Ân thấp giọng khóc nức nở, trong lòng cô có nỗi khổ không thể nói ra.

Giống như Ngải Mễ nói, cô làm việc đều suy nghĩ vì Hành Kiện, đương nhiên không thể nói ra bí mật của Hành Kiện, cô tuyệt đối không bán đứng anh.

“Ai! Nhìn em đau khổ như vậy, chị cũng không đành lòng…… Nhưng mà, nếu thật sự hai người không thể ở cạnh nhau, vậy em hãy sớm quên cậu ấy đi, sau này vẫn còn nhiều người đàn ông tốt, tuổi em cũng không nhỏ rồi……”

Loading...

Xem tiếp: Chương 16

Loading...