Yes, You're My Master!! The Night Sky Has Fallen Angel - Chase
Chương trước: Let's Go !! Naruto!!!
Chương 29 : The Night Sky Has Fallen Angel - Chase
Xin lỗi đã để mọi người phải chờ, tại lịch học không buông tha mình.
Thần linh : chém, ta thấy con lên facebook chat diễn tuồng Sasusaku hoài...
Vam inner *bịt miệng* : im coi, trẻ con không được nói leo...
Vam : inner trói ổng lại để người nhớn vt fic!!! :v
Một cô gái tóc đỏ đeo cặp kính dày cộp đứng trước tháp đồng hồ Big Ben, bên cạnh có hai người tùy tùng đi theo theo. Cô ta cười, thì thầm vào tai hai người áo đen đó. Họ bỗng biến mất một cách kì lạ.
- Sasuke à, anh sẽ là của em, sẽ sớm thôi...
...
Naruto ném cho Miyu một chiếc dao và hét to :
- Yuu, bắt lấy nó!!!
Cô bé gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị kiểu "yes, sir". Bắt lấy con dao một cách khéo léo, cô nhóc phóng nó lên trời, lát sau có một con diều hâu rơi xuống. Lưỡi dao đã trúng phải cánh của nó, máu rỉ ra. Trông rất tội nghiệp nhưng Miyu lấy mảnh vỡ đang loé sáng trong miệng nó và chìa ra trước mặt Naruto.
- Nana san, em đã lấy được mảnh ghép thứ ba!!!
(nana trong tiếng nhật là số 7 => Nana san = anh bảy :v)
- Good job, đây phần thưởng như đã hứa...
Cậu chìa ra một đĩa bánh cà ri thơm phức. Vỏ bánh giòn và mềm mại, bên trong chứa hương vị cà ri tuyệt hảo. Miyu chùi nước miếng nhanh tay chộp lấy đĩa bánh, bưng lên phòng cho Rin cùng ăn. Cậu lắc đầu nhìn cô bé tóc nâu dễ thương ấy, giá như cậu là trẻ con, là trẻ con thì sẽ không phải lo điều gì cả. Bây giờ Naruto phải mang một nhiệm vụ lớn, đó là giúp Sasuke khôi phục trí nhớ. Cậu không muốn Sakura lo thêm lần nào nữa. Đưa tay lên như muốn chiếm trọn bầu trời, cậu tin rằng một ngày nào đó câu chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp tựa vầng thái dương rực rỡ.
Miyu ăn ngấu nghiến chỗ bánh nóng hổi.
- Ngon quá đi mất thôi!!!!!
- Cái này là chị Sakura làm sao, ngon thật...
Rin cắn một miếng bánh rồi nằm ra giường.
- Nee không muốn ăn sao?
- Chỉ là cảm thấy hơi mệt chút thôi...
Cô bé uể oải đáp.
- Vậy để Yuu ăn giùm! *ngoạm*
Trời bắt đầu đổ mưa. Sau khi chén sạch món khoái khẩu của mình, nhóc nằm xuống bên cạnh chị mà thiu thiu ngủ.
- Nee sama...
- Ơi...?
- Em hát cho chị nghe nhé?
- Ừ...
Miyu bắt đầu cất giọng trong veo của mình lên, cô bé cứ hát cho đến khi hai chị em chìm vào giấc ngủ say.
Anh ngồi bên cửa sổ ngắm bầu trời đêm ở London, tai nghe những bài hát không nên lời. Khuôn mặt thẫn thờ, tâm hồn anh sao bình yên đến lạ. Tiếng gió bên ngoài gào thét trong không trung, mưa rơi ngày càng nặng hạt.
Mưa - khoảnh khắc khiến người ta suy ngẫm về một điều gì đó. Con người anh khó đoán, nhưng nhìn đôi mắt là biết đang chờ đợi một ai đó.
Sự tĩnh lặng bỗng chốc bị phá vỡ khi có tiếng gõ cửa. Giọng nói lạnh như băng cất lên hai tiếng "vào đi". Là cô. Sakura làm gì vào nửa đêm như thế này?
- Sasuke kun?
- Hn? - câu trả lời ngắn gọn quen thuộc
- Anh chưa đi ngủ sao?
- ...
- Nếu anh không ngủ, chúng ta có thể ở bên nhau một lúc được không?
Cô nghĩ rằng đây là một lời đề nghị kì quặc, nhưng thật sự cô chỉ muốn ở bên cạnh anh chứ không đơn giản là đi ngủ cùng nỗi cô đơn.
Anh ghì lấy cô xuống giường trong tư thế mờ ám, giữ không gian tĩnh lặng bằng cách hôn vào đôi môi đầy khát vọng kia. Anh cắn môi dưới của cô khiến nó sưng lên, hàm răng khẽ va đập vào nhau. Cô thở để lấy oxi, anh thật quá đáng mà.
- Sasuke kun,...
- Ngủ đi - anh buông cô ra rồi nhắm mắt.
Đêm nay sẽ không vui vẻ cùng nhau, một điều tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Sakura trèo lên người anh nói bằng giọng hờn dỗi :
- Anh không làm tới sao?
- Như thế thì anh sẽ ăn luôn em mất...
Câu trả lời đậm chất tính đe doạ.
- Em muốn anh ăn em mà, darling...!!
"darling!?"
Sasuke ngạc nhiên, anh phì cười. Cô lấy đâu ra từ đó vậy?
- Bộ darling giận em chuyện gì hả?
- Không... Chỉ là... Thấy vui vui...
Và họ đã có một đêm vui vẻ bên nhau, không có làm gì nhau hết, chỉ đơn giản là ngủ cùng nhau cho tới ngày hôm sau.
Một buổi sáng lạnh lẽo ở London thật khiến cho con người ta lười biếng. Anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng không làm cô thức giấc, làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn tự chuẩn bị ình một tách trà. Mùi hương của trà thảo mộc luôn làm anh hài lòng. Ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh trắng xoá bên ngoài. Một màu trắng tinh khiết như tuyết. Không bao giờ bị vấy bẩn. Naruto đi ra với tâm trạng mệt mỏi.
- Chào buổi sáng, teme... Oáp !
Không có tiếng trả lời, Naruto bắt đầu nói to hơn.
- Chào. Buổi. Sáng!!!
Anh cầm tách trà lên uống một ngụm, cho Naruto ăn bơ một cách quá đáng.
- Chào buổi sáng, tên chân dài tới nách lông nách dài đến chân... Hớ ớ ớ...
BOONG!!!
Một chiếc ấm trà quăng vào đầu anh bảy tội nghiệp, Naruto rơm rớm nước mắt, nằm sóng soài.
- Tui đã làm gì sai? T^T
Có tiếng gõ cửa, anh nói trong khi mắt vẫn không rời khung cảnh bên ngoài :
- Mời vào...!!
Hai người áo đen, đội mũ phớt che kín mặt đi vào, Naruto lườm họ đa nghi. Một trong hai tên cất giọng nói :
- Chúng tôi đến đây theo lệnh của nữ hoàng Elizabeth, theo báo cáo thì ngài nằm trong khu vực bị tình nghi chứa chấp tội phạm...
- Có thứ gì chứng minh rằng hai anh là người của hoàng gia?
- Đây. Tôi là Zero, còn đây là Elisa...
Họ giơ hai tấm bằng lên, trên đó có con dấu của nữ hoàng Anh. Tạm tin lời hai kẻ lạ mặt, anh cho họ khám xét nhà. Với điều kiện không được làm những người kia thức giấc. Elisa vào một căn phòng nhỏ, thấy hai chị em Rinyu đang ngủ ngon lành, cô ta khẽ cười.
- Tìm thấy rồi...
- Không có gì cả, trước khi đi chúng ta dùng trà chứ ?
Zero đề nghị. Anh gật đầu. Mọi người trong nhà đi ra.
- Có khách hả nii? (Rinyu)
- Trông khả nghi quá (Yue)
- Hai người này là...? (Sakura)
Qua màn chào hỏi nhau, Elisa đưa cho Rin một lọ nước màu xanh dương rất đẹp.
- Đây là loại nước uống được mọi người khá ưa chuộng, tặng cháu...
- Cảm ơn cô - Rin tu một hơi hết sạch.
Một nụ cười hắc ám xuất hiện trên khuôn mặt hai con người áo đen.
Zero lấy trong áo khoác một chiếc bình nhỏ. Hắn mở nắp ra và xịt thuốc gây mê vào mọi người.
- Cái quái...!??? (Naruto)
- Sakura!!! (Sasuke)
- Chết tiệt, đuổi theo hắn mau, Rinyu!!! (Yue)
-...
- Rinyu?
-...
- Rinyu!!!??
-...
Cả bọn đập vỡ cửa sổ ra ngoài, đuổi theo hai tên áo đen đáng nghi. Đầu anh rối bời. Rinyu đang gặp nguy hiểm...
...
Một chút về chương 30 :
Và có lẽ hôm nay những bông tuyết trắng sẽ thay những bông hồng trắng bao phủ lấy một người nào đó đang nằm trong bóng đêm... Ánh mắt u buồn, đôi môi mím chặt...
Lòng anh đau như cắt khi nghĩ về người đó...
Bóng dáng ấy một đi không trở về...
Nhuốm mình trong một màu của hoàng hôn...
Xem tiếp: Angel Cry