41
Edit: Dâu
Triệu mỹ nhân đi đến trước mặt chúng tôi, cười nói, “Đã tới chậm, chắc là sợ lắm nhỉ?”
Tôi lắc đầu, “Không sợ mà. ”
“Cũng không khẩn trương?”
“Không khẩn trương.
42
Edit: Dâu
Ai?! Anh á!
“Ta thì sao?” Bách Lý Du thất thanh hỏi.
“Con là ta nhốt. ” Bà cụ khụ một tiếng đáp.
“Gì cơ!?” Bách Lý Du gào lên, “Mẫu hậu ngài nhốt con làm chi?”
Bà cụ còn tỏ ra ấm ức hết sức, khóc sướt mướt, “Ai bảo con không nghe lời! Vì người nương thương nhất là con, hu hu hu… Cái đứa con không có hiếu này cố tình cả ngày không về nhà.
43
Edit: Dâu
Quen tôi?
Tôi đi từ Lý gia đến Giang Nam, ở lại mấy thành thị, tới Tô Châu lại gióng trống khua chiêng tìm nhà ở, gặp được Triệu mỹ nhân thì về cùng anh ta, sau đó đến quân đội kiếm cơm.
44
Edit: Dâu
Tôi đến phòng khách, nhìn thấy Văn cáo già đang ngồi chễm chệ trên ghế, Ngụy vương thì đứng cạnh y như cô vợ nhỏ.
Ủa?
Ra khỏi phòng khách, quay lại hành lang, tiến vào lần nữa, vẫn thấy cảnh tượng kia.
45 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Buổi sáng, bị đói mà tỉnh.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Thật đúng là tổ tiên tích đức, Văn thiếu gia vốn tưởng rằng cả đời này nằm vạ ở nhà ăn cơm trắng, ngờ đâu lại đỗ tiến sĩ.