21 Ánh trăng lên cao, bữa tiệc cũng đã chuẩn bị bắt đầu nhưng sự canh phòng trong hoàng cung không những không giảm mà càng được thắt chặt hơn nữa, Merity và Tịch Dao cùng nhau đi đến tiệc rượu, Merity như thường lệ vẫn là mặc quần khố ngắn và áo choàng đan vàng lộng lẫy, đầu đội vương miện chim ưng cũng bằng vàng nốt, còn nàng thì mặc một bộ váy trắng may theo kiểu cách Ai Cập cổ đại, tóc nàng thắt rít đội một cái vương miện có hoa văn là những bông hoa, Merity và nàng lần lượt ngồi ở vị trí cao nhất nhì, sứ thần, vương công tôn tử của các đất nước khác, những kẻ chưa từng thấy nàng đều bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn, cả bọn bắt đầu xì xầm.
22 Đêm khuya tiệc tàn, mọi người ai nấy cũng lần lượt trở về phòng của mình. Ở cung điện phía nam nữ hoàng Ariana đặc biệt mời hoàng đế La Mã Phagar tới để nói chuyện, bề ngoài là để hỏi thăm nhau nhưng thật ra là để bàn tính âm mưu.
23 Sáng sớm hôm sau, cách ngày cử hành hôn lễ còn đúng một ngày, hôm nay cả hoàng cung đều bận rộn, ai nấy cũng có công việc riêng của mình, nữ quan, tỳ nữ, tư tế, binh lính, Tịch Dao và cả Merity.
24 Tất cả quan viên đại thần đều tới thần điện Source để tham dự hôn lễ và tất nhiên có cả Ariana, sau khi nghi lễ kết thúc, nàng ta lập tức bước tới chỗ Tịch Dao và Merity, trước là chúc mừng sau là đặt bẫy.
25 Merity và Tịch Dao đứng trước bàn dân để nhận lời chúc phúc của mọi người, những người dân đứng trước cổng hoàng cung đồng loạt quỳ xuống một dãy dài, họ hô to.
26 Mặc kệ những chuyện bên ngoài, Merity trực tiếp bế nàng vào trong tẩm cung, cánh cửa khẽ đóng lại đồng nghĩa với việc nàng đã không còn đường lui nữa, nàng quay mặt lại nhìn phòng tân hôn mà có chút ngại ngùng, căn phòng được trang trái bắt mắt không đỏ chói như hôn lễ của Trung Hoa, căn phòng được trang trí khá đơn giản và sang trọng, những bình hoa và lưu hương được đặt khắp phòng tỏ ra một mùi hương thanh thoát dễ chịu không hề nồng nặc, căn phòng này chỉ có một cửa sổ nằm giáp với sông Nin, giữa căn phòng là một cái giường bằng vàng lớn và rộng, còn có mấy tấm màn ngủ đang bay phất phớt trên giường có hai ngối một chăn trên chăn còn có vài mảng hoa tạo cảm giác lãng mạn, nhưng mà sao lúc này tâm trạng của nàng không cảm thấy lãng mạn mà là lo lắng, Merity để nàng lên giường, nhưng lại không trực tiếp đè lên nàng như lần trước mà lại ngồi kế bên nàng, nàng ngồi đó khẽ lấy lại tinh thần nhìn Merity nói nhỏ.
27 Phía ngoài hoàng cung dân chúng vẫn tiếp tục múa hát xuyên đêm, những vị sứ giả cũng từ từ rời khỏi cung điện quay về lữ quán để nghỉ ngơi, hoàng đế La Mã Phagar cũng quay về lữ quán, hắn nhìn lên ánh trăng tròn trên trời cao tựa như đang tiếc nuối một thứ gì đó, riêng thái tử Hittite vẫn là uống rượu một lúc sau hắn mới rời đi, vừa đi ra khỏi khu vực hoàng cung, hắn đã họp mặt với một nam nhân.
28 [Ai Cập - 3 ngày sau kể từ đêm xảy ra hỏa hoạn]
Đã 3 ngày trôi qua, công việc tìm kiếm hoàng phi không hề được dừng lại, binh lính và người dân đều đồng loạt thay phiên nhau tìm kiếm khắp nơi, từ thượng nguồn sông Nin tới hạ nguồn sông nhưng vẫn không thể nào tìm ra được Tịch Dao, Merity từ khi được tìm thấy đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, lại một ngày trôi qua Merity mơ hồ tỉnh dậy, đầu của anh đau vô cùng, cảm thấy như muốn nổ tung, miệng thì khát khô, cơ thể thì mệt mỏi cực kỳ, Merity khẽ mấp máy giọng anh khàn khô.
29 Tịch Dao cố trở mình, cô muốn mở mắt tỉnh dậy nhưng thân thể lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi đau đớn, cô dần dần tỉnh giấc thì nghe thấy có một giọng nói dịu dàng quen thuộc, giọng nói ấy đang không ngừng gọi tên cô, giọng nói kia tuy rất quen thuộc nhưng đó không phải là giọng của Merity cũng không phải của bà Raery mà hình như là.
30 Bên kia quá khứ nơi cách thế kỷ 21 2000 năm, mặc dù đã là 3 tuần trôi qua kể từ khi Tịch Dao mất tích, nhưng Merity vẫn cho người đi tìm kiếm khắp cả Ai Cập, mỗi ngày anh chỉ đi thượng triều sau đó lại cưỡi ngựa đi dọc hai bên bờ sông Nin để tìm kiếm nàng, Merity từ khi tỉnh dậy, hầu như anh không hề ngủ nghỉ, ăn uống thì rất ít, dù cho bà Raery và tể tướng Seti có khuyên nhủ như thế nào đi nữa.
31 Tịch Dao lấy lại bình tĩnh, cô lau đi nước mắt, nắm lấy tay mẹ mình, bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra.
"Ngày đó con đi cùng đoàn thám hiểm tới lăng mộ Roumoter, sau đó con tìm được một mật thất bí ẩn, rồi con nhìn thấy một cỗ quan tài.
32 Tịch Dao không nhìn lầm đó đích thật chính là cổ quan tài ở trong mật thất lăng mộ kia, cô kinh ngạc tới mức té ngã xuống sàn nhà, một hồi sau mới trấn tĩnh bản thân, cô quay lại phòng viện trưởng Trần, xin nghỉ vì lý do mệt mỏi, rồi cô rời khỏi viện bảo tàng trở về nhà, lúc này ba của cô đã đi đến công ty, còn mẹ cô thì ở trong phòng của mình, Tịch Dao về phòng khóa cửa lại, cô bước đến giường ngồi xuống nhưng lại như ngã xuống giường, cô lúc này cứ như một tượng sáp không hề có biểu cảm gì khác trên khuôn mặt ngoài sự lo lắng và bối rối, giờ đây cô lại phải trở lại suy nghĩ xem xem phải chọn lựa thế nào, lúc trước cô chọn ở lại đây là vì không có cách để về Ai Cập cổ đại, nhưng bây giờ cô đã tìm được chiếc quan tài cổ xưa đó, thứ có khả năng có thể đưa cô quay về Ai Cập cổ đại nhưng cô phải làm sao đây? Cô lại phải lựa chọn thêm một lần nữa, hiếu và tình, cô biết chữ hiếu đi trước chữ tình nhưng đó là cả Ai Cập cổ đại của cô, ở đó còn có những thần dân của cô, những bằng hữu, những ước mơ lớn lao mà cô đã và đang xây dựng từ những nền móng đầu tiên và quan trọng hơn hết là ở đó có Merity.
33 Tịch Dao kinh ngạc, cô đưa chiếc nhẫn lại cho mẹ mình.
"Một vật quý giá như thế con. . . con không thể nhận đâu. "
Dạ phu nhân lắc đầu đưa lại chiếc nhẫn.
34 Tịch Dao ngẩng đầu khi cô từ trong căn nhà gỗ kia bước ra, trước mặt cô là một cái cổng thành bằng đá cực kỳ to lớn và vững chãi, trên cổng thành đề ba chữ lớn.
35 Tịch Dao cười trừ với người phụ nữ kia, bỗng nàng cảm thấy đứa trẻ đang trong tay người phụ nữ ấy cả khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở khó khăn, nàng lập tức đưa tay sờ trán đứa bé đang được bồng trên tay nữ nhân, nàng kinh ngạc bởi trán em bé quá nóng.
36 Tịch Dao lấy từ trong không gian ra một cái cốc nước ấm rồi nàng bỏ thuốc bột vào khấy đều, đưa cho Kỳ Phụng.
"Tỷ cho Tiểu Liên uống hết cốc nước này đi, đây là thuốc bù nước cho nó.
37 Trời dần chuyển tối, những người dân ở trước cổng thành cũng đã đống lửa lên để sưởi ấm, họ cùng nhau ngồi bên cạch đóng lửa mà vui vẻ hát ca, lũ nhỏ chạy tới chạy lui chơi trò đuổi bắt, tâm trạng mọi người ai nấy cũng tràn ngập sự vui vẻ và hạnh phúc, ai ai cũng mong ngày mai hãy tới thật sớm để họ rời khỏi nơi này bắt đầu một cuộc sống mới, Tam Lư đại bá cùng với một số cô dì đang chuẩn bị bữa tối cho mọi người, đã có sẵn gạo lại cộng thêm thịt và cá khô mà nàng vừa bỏ ra thêm nữa, khiến cho bữa ăn tối nay vừa ấm áp lại vừa ngon miệng, Tịch Dao đi đến chỗ nấu cơm nhìn thấy Tam Lư thúc đang xới cơm lên nàng vui vẻ hỏi.
38 Nhân cơ hội kinh thành mở cửa Tịch Dao đi vào bên trong Thành Trường An, cảnh vật bên trong này khác hoàn toàn so với vẻ hoang sơ vắng lặng bên ngoài kinh thành, một màu sắc đỏ như lễ hội, quầy hàng có mặt khắp nơi, những quán trọ, quán ăn còn có cả những tử lâu lớn nhỏ, từ ngoài cổng thành nhìn thẳng vào có thể nhìn thấy hoàng cung thời Đường nguy nga tráng lệ hơn gấp nhiều lần so với chính nó khi ở thế kỷ 21, không như Tử Cấm thành là một màu đỏ chói, tường thành đại Đường lại là màu của đá vôi nguyên thủy, không chói lóa nhưng đủ độ nguy nga, Tịch Dao đi dạo trên phố, chưa được 50 bước chân đã phát hiện được những đối tượng của mình, đó chính là những thương nhân người nước ngoài, tất cả bọn họ có tổng cộng 8 người và 12 con ngựa, mỗi người đều che kín mặt mũi và đội một cái nón rộng vành làm bằng lá rơm che nắng, họ đã dừng lại và bán dầu thơm cùng hương liệu lại cho một tiệm bán mỹ phẩm lớn, sau khi nhận xong tiền bạc bọn họ vào trong một nhà trọ lớn để nghỉ ngơi và cho ngựa ăn, nàng lúc này vẫn giả trang nam nhi cũng vào trong quán để nghỉ ngơi, khi vào trong quán trùng hợp thấy bọn họ đang ngồi dưới lầu ăn uống, nàng lấy một chiếc quạt xếp bằng giấy ra, dáng vẻ thư sinh tiếp cận hỏi thăm.
39 Tịch Dao nằm trong phòng trọ riêng trực chờ cả đêm, nàng chỉ ngủ được có vài tiếng, khoảng canh tư nàng đã tỉnh giấc, lại theo thói quen ngước nhìn cửa sổ về phía tây nam xa xôi như đang nhớ về một người nào đó.
40 Từ thời rất xa xưa trái đất đã có rất nhiều hiện tượng thiên văn kỳ bí mà các nhà chiêm tinh học thời cổ xưa không thể nào biết được nguyên nhân của nó, vì thế đôi lúc họ coi những hiện tượng thiên văn kỳ bí ấy như là một điềm lành cũng có một vài hiện tượng xấu số bị cho là điềm gở.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 43