21 Hạ Vân Du cảm thấy trời đất đảo lộn, cơ thể nàng nhẹ hẫng, tiếng gió rít rào bên tai, tay chân không tự chủ giang rộng, đôi mắt sợ hãi mở to.
Quá khứ tràn về, tim như ngừng đập, đôi môi nhấp nháy muốn kêu lên nhưng hoàn toàn không thể phát ra một âm thanh nào, mắt thấy nàng cách Phạm lão mỗi lúc một xa,bóng dáng người kia lại ra, đôi mắt hoảng loạn từ từ khép lại, nỗi sợ hãi lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí nàng.
22 Hạ Vân Du băng bó cho mình xong, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài chợt nghe tiếng nổ ầm ầm, đất dưới chân run lên từng đợt,mặt nàng liền tái đi, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
23 Hạ Vân Du bướctừng bước nặng nề đến phía trước tìm khắp nơi cũng không thấy Phạm lão, trong lòng Hạ Vân Du hoảng sợ không thôi, mắt thấy người đeo mặt nạ rời đi nàng cũng nhấc bước đi theo.
24 Hạ Vân Du sửng người một lúc, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia mất mát, cúi thấp đầu che dấu tâm trạng rối bời.
Quả thật bây giờ Hạ Vân Du rất muốn khóc nháo một hồi nhưng mà nàng không thể làm cho Phạm lão lo lắng thêm nữa vả lại nàng cũng không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, còn rất nhiều người đang cần Phạm lão trở về.
25 Vừa ra đến bìa rừng, gặp đoàn người áo đen không kìm chế được nữa Phạm lão phun ra một búng máu, ho khan dữ dội.
' Gia chủ. . . ' Nhóm người áo đen lo lắng tiến lên định dìu Phạm lão nhưng chưa kịp chạm vào người thì một luồng hàn khí bắn tới, hai người đi đầu co quắp ngã xuống, mắt trợn trắng, thân hình không ngừng run rẫy, sau năm giây chống đỡ, thân thể bọn họ dần thả lỏng, một dòng máu lỏng từ miệng chảy ra rồi tắt thở.
26 Vội vã vào nhà gặp Điền thúc, xác định người không sao Hạ Vân Du thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ còn Điền thúc ở bên cạnh nàng thôi, nàng phải bảo vệ người thật tốt!
' Du nhi.
27 ' Bọn sói hoang ngu ngốc này dám cắn ta hả? Ta sẽ lột hết da của bọn ngươi, ha ha ' Một tên gầy gộc quần áo rách rưới la lối, tay cầm kiếm thuần thục lột lớp lông của con sói trắng trước mặt, đôi mắt tham lam quét đến những con cạnh đó.
28 Trên ngón tay xuất hiện một cột gió xoáy khoảng mười thước, Hạ Vân Du thả cột gió xuống, đồng thời tung người lên không trung.
Cột gió xoáy vừa thả xuống đã cuồng nộ quét một lớp đất đá, bụi bay mù mịt, mặt đất run lên từng đợt, cây cối xơ xác phần phật trong gió, một số cây chịu không được tốc gốc cuốn theo cột gió, trời tối sầm lại, phía chân trời từng tia sáng rạch ngang chớp lên những luồng ánh sáng quỷ dị.